Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 206

Cập nhật lúc: 2025-10-14 07:31:46
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

--- MỘT CHẶNG THUẬN BUỒM XUÔI GIÓ ---

Để tránh ngựa kinh sợ, Diệp Lạc Hân và Tiêu Mộc bảo xe ngựa dừng tại chỗ, hai thì trở theo đường cũ.

Vài trăm mét , tại một khúc cua, họ thấy Hổ Tử và Nguyên Bảo đang đó ngoan ngoãn chờ đợi.

Diệp Lạc Hân lao tới ôm Nguyên Bảo lòng: “Hai ngươi đến đây?”

Con hổ lè lưỡi, ngoan ngoãn l.i.ế.m mu bàn tay nàng.

Con cú thì bay lên trung, lượn lờ đầu hai .

“Được , , các ngươi cũng nỡ , sẽ sớm trở về mà.” Diệp Lạc Hân an ủi chúng.

Con hổ lập tức cúi đầu, Diệp Lạc Hân lúc mới phát hiện, đất còn đặt bốn con gà rừng c.ắ.n c.h.ế.t.

“Đây là đưa cho chúng ?” Diệp Lạc Hân hỏi.

Con hổ cúi đầu, đẩy gà rừng về phía họ.

Gà Mái Leo Núi

“Thật là ngoan!” Diệp Lạc Hân đưa tay sờ sờ tai con hổ.

“Đáng tiếc kinh thành đường xa, thể mang theo các ngươi. Hai ngươi ở nhà ngoan ngoãn trông nhà, chờ trở về.”

Diệp Lạc Hân , con hổ dường như hiểu lời nàng, dậy vòng quanh hai hai vòng, ngoan ngoãn về.

Hổ Tử vốn dĩ vẫn đang lượn lờ đầu họ, thấy Nguyên Bảo , nó liền quyến luyến theo.

Cảnh tượng đến cả Tiêu Mộc thấy cũng thấy kỳ diệu.

“Ta vẫn luôn cảm thấy Hổ Tử và Nguyên Bảo nhà chúng hình như thể hiểu tiếng , hai chúng nó thật sự tâm ý tương thông với nàng ?”

Diệp Lạc Hân bóng lưng hai tiểu gia hỏa, : “Đâu tâm ý tương thông? Dù tâm ý tương thông, thì cũng là cùng tâm ý tương thông!”

Tiêu Mộc lời tình tự đột ngột của nàng cho chút ngẩn ngơ, nhất thời gì cho .

Tiễn biệt Nguyên Bảo và Hổ Tử xong, hai hội hợp với phu xe.

Bốn con gà rừng đều tươi, tối đến khi quán trọ, Diệp Lạc Hân giao gà rừng cho tiểu nhị của quán, nhờ quán ba con gà , con còn coi như thù lao, tặng cho chủ quán.

Tiểu nhị vui vẻ nhận lời.

“Chuyến đường dài xóc nảy như , nàng mệt lắm ?”

Lúc nghỉ ngơi, Tiêu Mộc nhẹ nhàng giúp Diệp Lạc Hân xoa bóp chân.

hoạt động quá lâu, bắp chân nàng sưng phù.

“Mệt thì mệt, chỉ là ở nhà thường chạy lung tung khắp nơi, nay nhốt trong xe thể động đậy, chút quen.”

“Vậy ngày mai xe mệt , chúng sẽ xuống nghỉ ngơi một lát.” Tiêu Mộc đề nghị.

“Cứ dừng dừng thế , bao giờ mới đến kinh thành?” Diệp Lạc Hân .

“Cũng chẳng việc gì gấp gáp, chậm một hai ngày cũng chẳng đáng gì.”

Tối đến khi ăn cơm, Tiêu Mộc liền ý định với Bùi thần y.

Bùi thần y mà đau răng.

“Ta tổ tông, chúng ngoài , đừng quá câu nệ nữa chứ. Từ đây đến kinh thành còn xa lắm, vạn nhất kéo dài, nếu tuyết rơi, e rằng sẽ trì hoãn vài ngày đấy.”

“Nếu Bùi thần y sốt ruột, cứ việc một bước.”

Thái độ của Tiêu Mộc hiển nhiên là đang bàn bạc.

“Được , thua , các ngươi nghỉ thế nào thì cứ nghỉ !”

Bùi thần y lập tức chịu thua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-206.html.]

Vận may của mấy thật sự tệ, suốt dọc đường trời đều quang đãng, mãi đến khi họ kinh thành, tuyết hoa mới bắt đầu bay lả tả.

Lão phu nhân sớm nhận tin, từ ngày Diệp Lạc Hân khởi hành, bà cho túc trực ở cổng thành mỗi ngày, một khi đến, liền lập tức về phủ bẩm báo.

Hôm đó khéo là Xuân Hoa canh giữ ở cổng thành.

Ba Diệp Lạc Hân đều trong xe ngựa, vốn dĩ cũng thể thấy.

Vừa , khi Diệp Lạc Hân ngang qua cổng thành, nàng đặc biệt thò đầu ngoài, những bức chạm khắc cổng thành, bóng dáng trắng muốt trong đám đông, lập tức thu hút sự chú ý của Xuân Hoa.

“Tiểu thư, tiểu thư!” Xuân Hoa vui mừng gọi.

Diệp Lạc Hân đầu , liền thấy Xuân Hoa vẫy tay chào .

“Xuân Hoa, ngươi đây?” Nàng kinh ngạc hỏi.

“Lão phu nhân bảo chúng luân phiên đến cổng thành chờ cô nương đấy ạ, sợ cô nương tìm đường về nhà!”

“Ngoại tổ mẫu cũng thật là, đường đường là Định An Hầu phủ, chỉ cần hỏi thăm một chút là tìm ngay, thể lạc lối chứ.”

Diệp Lạc Hân vẫy Xuân Hoa mau chóng lên xe.

Xuân Hoa liền trèo lên xe ngựa, ở đầu của càng xe.

Phu xe theo chỉ dẫn của Xuân Hoa, rẽ ngang rẽ dọc đến cổng Hầu phủ.

Lão phu nhân tin đến, đích mở cửa đón tiếp.

“Ngoại tổ mẫu!” Diệp Lạc Hân lao lòng lão phu nhân.

Lão phu nhân vội vàng ôm nàng lòng, chằm chằm đôi mày khóe mắt nàng : “Cục cưng của , con cuối cùng cũng đến , đường mệt lắm ?”

Diệp Lạc Hân lập tức lắc đầu: “Không mệt, mệt!”

“Ngoại tổ mẫu cùng một con đường chẳng cũng mệt , già như còn mệt, con là tiểu bối dám mệt chứ?”

“Ai mệt chứ?” Lão phu nhân cố ý nhíu chặt mày.

“Ta về nhà nghỉ hai ngày mới thấy khá hơn một chút!”

“Ha ha ha!” Nói xong, hai cùng bật .

Những chiếc xe ngựa phía lượt dừng chờ lệnh.

Bùi thần y nhảy xuống xe ngựa, khi chào hỏi lão phu nhân, Bùi thần y liền cáo từ về nhà .

Lão phu nhân dặn quản gia trong phủ, dỡ tất cả thỏ, túi tiền và gói gia vị xe xuống, đặt nơi thích hợp.

Sau đó liền gọi Tiêu Mộc và Diệp Lạc Hân nhà.

Tây sương viện là nơi mẫu Diệp Lạc Hân từng ở khi còn sống. Lần Diệp Lạc Hân trở về, lão phu nhân đặc biệt cho dọn dẹp Tây sương viện, để hai phu thê trẻ ở đó, còn phía đông, là nơi trưởng tử của Hầu phủ, tức là của Diệp Lạc Hân ở.

Chính phòng, chính là chỗ ở của lão phu nhân và hầu gia.

“Từ khi mẫu con xuất giá, những thứ ở đây đều động đến, vẫn giữ nguyên phong cách mà mẫu con yêu thích. Con xem con thích ?” Lão phu nhân mỉm .

“Thích ạ!” Diệp Lạc Hân lập tức đáp.

Điêu lương họa đống, cổ kính tao nhã, mỗi một vật phẩm bài trí đều trông tùy ý, nhưng toát lên chút tâm tư khéo léo, khiến cả viện tràn đầy sức sống.

Cách bài trí như , còn thể chê trách điều gì chứ?

“Vậy hai đứa cứ đặt đồ xuống nghỉ ngơi , lát nữa cơm tối xong, sẽ cho đến gọi các con dùng bữa!”

Lão phu nhân xong, liền rời .

Diệp Lạc Hân chiếc giường trải đệm lụa mềm mại, hài lòng thở dài một tiếng.

“Thật thoải mái!”

Tiêu Mộc mỉm nàng, mở cửa sổ, phát hiện bên ngoài đang tuyết bay.

Loading...