Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:42:22
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tình thâm muộn màng rẻ rúng hơn cỏ rác

Lão quản gia Vương Bác Bá thấy hai trở về, tưởng rằng những vấn đề đó đều giải quyết, vội vàng : “Công tử về nhà là chuyện như , ăn mừng thật long trọng, lập tức dặn nhà bếp vài món ngon!”

“Đi !” Vương gia cũng vui vẻ phất tay.

Tiêu Mộc gật đầu với Vương gia: “Vương gia, xin phép về Tây viện xem qua một chút.”

Thành Vương luôn canh cánh trong lòng việc Tiêu Mộc chịu gọi là phụ .

Nếu hồi nhỏ y dám ngỗ nghịch như , Thành Vương sớm giáng một cái tát phạt quỳ nửa canh giờ.

giờ con lớn, đ.á.n.h cũng đ.á.n.h .

Hơn nữa hôm đó Bùi thần y cũng , đứa trẻ chịu nhận , là do hồi nhỏ quá đáng.

Cứ thế, ông thậm chí một lời nặng cũng dám .

“Được, sẽ cho nha dẫn ngươi .” Thành Vương đáp.

“Không cần, phu nhân thích quá gần với nữ nhân khác, tự .” Tiêu Mộc từ chối.

Thành Vương thì ngớ : Không thể quá gần với nữ nhân khác? Nha cũng ? Con trai vẻ lạnh lùng khó gần, mà cũng là một kẻ sợ vợ ?

“Một hạ nhân mà thôi, rốt cuộc là loại phụ nữ ghen tuông đến mức nào, thể hà khắc đến ?” Thành Vương bất mãn.

Tiêu Mộc lộ vẻ vui: “Phu nhân thiện lương yếu mềm, đây là quy tắc tự đặt cho .

Ta thể để yêu, vì những chuyện nhỏ nhặt mà hao tâm tổn trí.”

Vương gia những lời , nhấm nháp mùi vị, luôn cảm thấy y đang ám chỉ .

trớ trêu , y gì cả, hỏi tiếp thì lộ vẻ suy nghĩ quá nhiều.

“Nếu thích nha theo hầu, thì quản gia cùng ngươi.”

Tiêu Mộc tỏ ý kiến, nhấc chân về phía hậu viện.

Viện tử y ở hồi nhỏ ở phía Tây Vương phủ.

Theo quy củ, một đích tử như , hẳn nên ở Đông khoá viện gần Chủ viện.

Thế nhưng, Tiêu Mộc đặc biệt yêu thích mấy gốc mai cổ thụ ở Tây viện, vài thỉnh cầu dọn đến viện đó ở.

Khi Vương phi hết mực cưng chiều đứa con , mấy bận tâm đến chuyện tranh sủng trong hậu trạch, liền chẳng quản quy củ quy củ, lập tức đồng ý.

Tiêu Mộc nhanh chóng tới sân viện mà y từng ở.

Bất ngờ , căn nhà năm xưa đại hỏa thiêu rụi phục hồi như cũ.

Từng viên gạch, từng viên ngói, ngay cả hồ hoa trong sân, đều giống hệt năm đó.

Tiêu Mộc quanh một lượt, hỏi quản gia theo : “Nơi vẫn luôn quét dọn ?”

Quản gia lập tức đáp: “Bẩm công tử, Vương gia an bài chuyên trách quét dọn sân viện, đồng thời hạ lệnh, tất cả thứ ở đây đều tự ý xử lý.”

Đang chuyện, từ trong viện chạy hai nha đầu nhỏ búi tóc tròn.

Quản gia vội vàng : “Vị chính là Nhị công tử từng ở trong viện, còn mau hành lễ!”

Hai nha đầu khom hành lễ: “Bái kiến Nhị công tử!”

Gà Mái Leo Núi

“Đứng dậy !” Tiêu Mộc mặt biểu cảm, cất bước tiếp tục .

Thấy quản gia vẫn định theo, đột nhiên dừng bước, quản gia : “Vương quản gia đưa đến đây là , đoạn đường còn sẽ tự .”

“Vâng, lão nô sẽ đợi công tử ở đây!” Vương quản gia cung kính tại chỗ.

Tiêu Mộc bước phòng.

Phát hiện cách bài trí trong phòng cũng giống hệt năm đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-215.html.]

Thời gian lâu, y vốn tưởng rằng ký ức về năm xưa mơ hồ.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc thấy cách bài trí trong phòng, y nhớ nhiều chuyện từng quên.

Khi , mỗi khi rảnh rỗi, mẫu cũng sẽ cùng y sách, luyện kiếm.

hình như luôn vui.

Mỗi mẫu vui, y lấy một viên kẹo mạch nha, đưa cho mẫu , với rằng, ăn một viên kẹo, ngày tháng sẽ trở nên ngọt ngào.

Tiêu Mộc đến đầu giường, mở chiếc hộp gỗ tủ đầu giường, bên trong đầy ắp kẹo mạch nha, mà đều là kẹo mới.

Có thể thấy, là Vương gia lệnh cho trong viện định kỳ mới.

Hừ!

Tiêu Mộc lạnh một tiếng.

Vương gia những chuyện , thì vẻ thành tâm, nhưng trớ trêu , chính những thứ khiến nhớ năm xưa Thành Vương đối xử với mẫu tử bọn họ như thế nào.

Cũng nhớ khi đó Thành Vương vui, động một chút là phạt quỳ từ đường.

Các hạ nhân thấy Vương gia coi trọng vị đích tử , thái độ đối với cũng kém nhiều.

Nghĩ đến những điều , oán hận của đối với Vương gia càng sâu thêm.

Ở một phía khác, Thành Vương dù thế nào cũng thể ngờ , tốn hết tâm tư giữ dấu vết năm xưa, tạo cho Tiêu Mộc một bất ngờ, kết quả, gây tác dụng ngược.

Tiêu Mộc trong phòng hồi lâu.

Nghĩ về nhiều chuyện cũ.

Một khắc , mới từ trong phòng bước .

Quản gia ở bên ngoài đợi sốt ruột, thấy Tiêu Mộc , vội vàng : “Công tử, ngài cuối cùng cũng , Vương gia đang gọi ngài dùng bữa! Lão nô sợ quấy rầy ngài, nên dám gọi.”

“Chuẩn nhanh ? Vậy phiền quản gia dẫn đường.”

“Vâng!”

Quản gia đáp lời, vội vàng dẫn Tiêu Mộc về phía Chủ viện.

Trong Chủ viện, Tiêu Cảnh Vinh và Vương gia đang bàn bạc điều gì đó, thấy Tiêu Mộc bước , hai lập tức dừng , cùng về phía Tiêu Mộc.

“Thế nào? Có hài lòng với việc giữ nguyên dáng vẻ sân viện ?” Vương gia đắc ý hỏi.

Mặc dù ngài ngờ ngày Tiêu Mộc thực sự sẽ trở về.

khi ngày thực sự đến, ngài vẫn vô cùng đắc ý với sự kiên trì của bao nhiêu năm qua.

“Ừm!” Tiêu Mộc gật đầu.

Nhận sự lạnh nhạt của Tiêu Mộc, Tiêu Cảnh Vinh vội vàng dịu khí : “Nhị nay thể trở về, phụ trong lòng vô cùng hoan hỉ, phụ còn cùng bàn bạc, xem thể giúp nhị tìm một chức vụ trong triều đình , như , cũng thể ở đây lâu dài.”

“Không cần!” Tiêu Mộc dứt khoát từ chối.

“Ta những năm sách, cũng luyện võ, cho dù các giúp tìm chức vụ, với năng lực của cũng khó lòng ứng phó, chi bằng đừng công cốc.”

“Ê!” Vương gia tán thành lời Tiêu Mộc .

“Không thể học mà, nhớ khi nhỏ con thông minh, chỉ cần con chịu học, thể khó con!”

“Vương gia, nhớ lầm ? Hồi nhỏ thông minh là Đại ca ?

Lúc đó vì học hành , thường xuyên phạt quỳ ở từ đường, lẽ nào Vương gia quên ?”

Vương gia lời Tiêu Mộc , lập tức á khẩu, ngây tại chỗ.

Tiêu Cảnh Vinh cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng khóe môi kìm mà nhếch lên.

 

Loading...