Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 216
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:42:23
Lượt xem: 85
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện cũ nhắc
Biểu cảm của Tiêu Cảnh Vinh kiểm soát .
vẫn thoát khỏi ánh mắt của Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc khinh thường liếc y một cái.
Không ngờ nhiều năm trôi qua, y cũng coi như chút thành tựu.
rốt cuộc vẫn dựa thanh thế của Vương phủ.
“Nhị , phụ suy nghĩ như cũng là vì cho , tuyệt đối đừng nghĩ nhiều.” Tiêu Cảnh Vinh hòa giải, nhưng ý ngoài lời, là đang trách cứ Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc vốn định để ý đến Vương gia, nhưng thấy bộ dạng của Tiêu Cảnh Vinh, thấy chút thú vị.
Từ Chính Hương từng , đối phó với những kẻ chuyện âm dương quái khí, thì hoặc là cũng âm dương quái khí đáp , hoặc là thẳng thừng vả mặt .
Dù thì cũng đừng để chịu thiệt là .
Tiêu Mộc vốn còn cho rằng những đạo lý dùng đến.
giờ xem , những đạo lý hình như đất dụng võ .
“Đại ca lời là .” Tiêu Mộc nở nụ ôn hòa.
“Ta đương nhiên phụ đều là vì cho , chỉ là những gì cũng là sự thật, dù cũng lớn lên ở thôn núi hẻo lánh, nhiều năm như , sớm thích nghi với chốn quan trường phức tạp , so với nơi đó, thì chốn thị thành vẫn hợp với hơn một chút.”
“Con gọi là gì?”
Vương gia chút kích động.
“Phụ .” Tiêu Mộc gọi một tiếng.
“Aiz da, cứ mà, cứ mà, cha con nào chuyện sầu qua đêm, cho dù trong lòng con chút oán hận, nhưng nhiều năm trôi qua, cũng sớm nên hóa giải .”
Tiêu Cảnh Vinh vốn còn đổ thêm dầu mối quan hệ mấy hòa thuận của cha con họ, ngờ một câu “phụ ” của Tiêu Mộc hóa giải vấn đề.
Y còn gì đó, thì Vương gia : “Con thích quan trường, thì quan trường. Con… cữu của thê tử con, ăn buôn bán ? Nếu con thích, cứ học theo ăn buôn bán, cũng thể tạo dựng sự nghiệp.”
“Chuyện ăn trong nhà của đều do nương tử lo liệu, chỉ cần ở phía giúp đỡ là .”
Vô dụng!
Vương gia thầm nghĩ.
Thế nhưng ngài kìm những lời sắp thốt .
Vừa câu “phụ ” khiến ngài cảm thấy sảng khoái cả tâm.
Ngài những lời khó , phá hỏng bầu khí hòa thuận hiếm .
Tiêu Cảnh Vinh cũng rõ cục diện hiện tại, liền thuận theo ý của Vương gia : “ đúng, dù trong nhà còn chống đỡ, nhị thích gì thì cứ .”
“Vậy thì thật sự phiền Đại ca , nhưng mà vốn dĩ cũng gì thì thôi.”
Tiêu Mộc hề nể tình.
Tiêu Cảnh Vinh đành nuốt xuống những lời còn .
Khi bữa tiệc tối bắt đầu, ngoài Tiêu Cảnh Vinh, Tam lão Tiêu Cảnh Thâm, và Ngũ lão Tiêu Cảnh Ngọc cũng đều theo ý Vương gia mà trở về phủ.
Những năm qua, Lão đại Tiêu Cảnh Vinh ăn phát đạt, hai chẳng thành tựu gì, đều dựa các cửa hàng và trang trại phủ chia cho mà sống.
Vì , Lão tam và Lão ngũ Lão đại cũng mắt chút nào.
sự mắt đổi khi thấy Tiêu Mộc.
Cái gọi là kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Trong mắt bọn họ, Tiêu Mộc là đích tử, còn ba bọn họ đều là thứ tử.
Không Tiêu Mộc, Vương gia cuối cùng còn thể chia thêm cho bọn họ một chút đồ đạc trong phủ.
Thế nhưng Tiêu Mộc đột nhiên xuất hiện, nghĩa là thêm một chia sẻ tài sản trong phủ với bọn họ, mà , còn chiếm phần lớn.
“Ta chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào, sân viện của Nhị ca đột nhiên cháy? Khi đó Nhị ca còn đời ? Nay đột nhiên trở về? Đầu óc chậm chạp, thực sự nghĩ , ai thể cho một chút.”
Lão ngũ Tiêu Cảnh Ngọc khi uống hai chén rượu, chẳng chút để ý đến ánh mắt ngăn cản của Vương gia, liền vứt câu hỏi .
Có một câu y : Vương phủ chợ búa gì, cứ đến thì đến, thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-216.html.]
Về vấn đề , Tiêu Mộc cũng ý che giấu.
“Vì hôm nay tề tựu đông đủ, sẽ về chuyện năm xưa.”
Tiêu Mộc đặt đũa xuống, thẳng lưng.
“Năm đó, Tây viện cháy, suýt mất mạng trong đó. Nếu sư phụ đột nhiên xuất hiện cứu , e rằng sẽ ngày chúng trùng phùng hôm nay.”
Trong giọng điệu của Tiêu Mộc chút may mắn, nhưng Lão tam và Lão ngũ thầm nghĩ trong lòng: “Ai trùng phùng với ngươi?”
Tiêu Mộc tiếp tục : “Khi đó còn nhỏ, chỉ cảm thấy tình huống khẩn cấp, chút sợ hãi, vì dám trở về.
khi lớn lên, càng cảm thấy, vụ cháy Tây viện năm đó, e rằng đơn giản như !”
“Cái gì?”
“Không đơn giản thế nào?”
“ đó, đừng tưởng ngươi trở về thì tất cả chúng đều nhường nhịn ngươi, câu của ngươi, là ý gì? Chẳng lẽ ngươi về khiến phủ gà ch.ó yên ?”
Lão tam và Lão ngũ tranh hỏi.
Trước bữa ăn, Tiêu Cảnh Vinh đơn giản trao đổi với hai em trai .
Y với họ, rằng Lão nhị trở về , xem hề đơn giản, dường như độc chiếm tài sản của Vương phủ.
Hai vốn để trong lòng.
Tiêu Mộc , hai họ lập tức cảnh giác.
Đại ca quả nhiên sai!
Tiêu Mộc , chính là trở về tranh giành tài sản trong phủ.
Sở dĩ , chắc chắn là khiến phụ cảm thấy day dứt, sẽ thừa cơ đục nước béo cò, khiến phụ mất niềm tin các bọn họ.
Đại ca dù cũng công danh, phụ vốn trọng vọng y hơn.
Thảm nhất chính là hai bọn họ.
Chỉ cần mất sự tin tưởng của phụ , đến lúc đó thể sẽ chia một đồng nào.
Vì hai họ vội vàng phản bác lời Tiêu Mộc.
Gà Mái Leo Núi
Tiêu Mộc hề thái độ của họ ảnh hưởng.
Hắn nhanh chậm : “Tam , Ngũ vì căng thẳng như ? Ta thế cũng chỉ là suy đoán của thôi, hai vội vàng phản bác như , chẳng lẽ, thực sự điều gì đó?”
“Không !”
“Ngươi ít lời huyết khẩu phún nhân!”
Lão tam và Lão ngũ đồng thanh .
Tiêu Cảnh Vinh phản ứng của hai em trai như , cũng khỏi thầm đổ mồ hôi cho sự ngu ngốc của họ.
Y vốn định lợi dụng hai họ để đối phó với Tiêu Mộc.
Thế nhưng biểu hiện của họ lúc , dường như họ sắp trở thành công cụ để Tiêu Mộc lợi dụng.
Quả nhiên, giây tiếp theo Tiêu Mộc : “Phụ , vốn chỉ bâng quơ, nhưng Tam và Ngũ quan tâm đến chuyện năm xưa như , những nghi ngờ trong lòng thì ?
Tránh cho hai họ cảm thấy oan uổng họ một cách vô cớ.”
Chuyện năm xưa, giống như một cái gai ghim sâu trong lòng Vương gia, khó rút .
Cho dù rút , thì mũi gai đó cũng dính máu.
Ban đầu khi Tiêu Mộc gặp chuyện, Vương gia lập tức sai phong tỏa bộ sân viện, những gì cần điều tra cũng điều tra .
Thế nhưng điều tra bất kỳ vấn đề nào.
Cuối cùng, là xử lý tất cả hạ nhân trong viện, mới lật qua chuyện .
Vì Tiêu Mộc sự việc đơn giản, Vương gia nhiều, cũng đào sâu thêm về vấn đề .
Tuy nhiên, vì thái độ của Lão tam và Lão ngũ, Tiêu Mộc những nghi ngờ trong lòng để chứng minh sự trong sạch, Vương gia cảm thấy điều đó là hợp lý.
Thế là ngài gật đầu, : “Vậy con cứ những nghi ngờ trong lòng, để chúng cùng .”