Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:42:26
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Mộc định thần kỹ, mấy chữ Diệp Lạc Hân chỉ , hóa là “Hân Duyệt Trai”!
“Tên tiệm của chúng ?” Tiêu Mộc vẫn còn hiểu.
Trùng tên thôi mà, cũng cần vui đến thế chứ.
Diệp Lạc Hân hiểu ý , liền nhét sách tay Tiêu Mộc.
“Chàng xem tiếp xuống .”
Tiêu Mộc tuân theo ý Diệp Lạc Hân, thêm hai trang nữa dọc theo chỗ nàng chỉ, càng càng phát hiện vấn đề.
Hân Duyệt Trai trong cuốn sách . Không chỉ tên giống với tiệm của họ, mà ngay cả những món đồ cũng y hệt.
Trong sách thậm chí còn miêu tả khung cảnh tấp nập vô cùng khi tiệm mới khai trương, một đoạn đối thoại và chi tiết. Hoàn giống hệt với tình hình lúc đó.
“Chuyện là ?” Tiêu Mộc hỏi.
Diệp Lạc Hân đáp: “Chàng quên , ngày khai trương, tiệm của chúng một thư sinh đến, sẽ Hân Duyệt Trai của chúng thoại bản tử.”
Qua lời nhắc của Diệp Lạc Hân, Tiêu Mộc chợt nhớ chuyện ngày hôm đó.
“Nàng là vị thư sinh đó ? Họ… họ…”
Tiêu Mộc xoay chuyển trong đầu mấy vòng, cũng họ của vị thư sinh đó.
Vẫn là Diệp Lạc Hân nhắc nhở: “Họ Lữ!”
“ !” Tiêu Mộc khẽ vỗ tay.
“Vị thư sinh họ Lữ đó vì tặng một con thỏ om, nên sẽ Hân Duyệt Trai thoại bản tử, giúp chúng quảng bá.”
“Chính là cái !” Diệp Lạc Hân đáp.
“Ta lúc đó cứ tưởng chỉ suông thôi, cũng nghĩ thể cái gì đó để giúp quảng bá.
Không ngờ nửa năm trôi qua, thật sự tên tiệm của chúng thoại bản tử, hơn nữa còn bán chạy đến thế.
Hôm nay mua sách, tiểu nhị trong tiệm cực lực tiến cử cuốn cho , là hiện giờ bán chạy nhất kinh thành.”
“Lữ Tú tài lời giữ tín, chúng bằng mượn gió đông , mở một Hân Duyệt Trai ở kinh thành luôn, nàng thấy ?” Tiêu Mộc đề nghị.
Diệp Lạc Hân: “Ta cũng ý , phu quân cũng đồng ý, ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn !”
Nhìn nương tử vẻ mặt hưng phấn và háo hức thử, Tiêu Mộc chút đành lòng: “Đáng tiếc mấy ngày nay bận rộn chuyện bên , thể cùng phu nhân lo liệu.”
Diệp Lạc Hân hề bận tâm: “Vốn dĩ cũng cần , cữu cữu ở đây, những chuyện lớn như tìm cửa tiệm, thuê mặt bằng, cứ để ông giúp xử lý là .
Đến lúc đó kéo ông cùng kinh doanh, ông nhất định sẽ vui vẻ.”
“Quan hệ giữa nàng và cữu cữu quả thực hòa thuận.” Tiêu Mộc vì điều mà vui.
Diệp Lạc Hân mới đến kinh thành, thể thích nghi nhanh như , vô cùng an ủi.
So với nàng, ngược thành thích nghi với kinh thành.
Diệp Lạc Hân: “Cữu cữu là một ăn kinh doanh triệt để.
Chàng đừng thấy ông bây giờ nhiều cửa hàng như , căn bản thiếu tiền.
hễ thấy công việc kinh doanh nào mà ông hứng thú, thì còn tích cực hơn ai hết.
Có lẽ đây chính là lý do ông ăn lớn đến .
Kinh doanh phân lớn nhỏ, chỉ xem cách thức quản lý.”
“Xem , hai ngày nay nàng ở cùng cữu cữu cũng học nhiều điều.” Tiêu Mộc .
Diệp Lạc Hân : “Đó là lẽ tự nhiên, học đến già, sống đến già, thông minh lắm đó!
, còn những con thỏ chúng mang đến, ngoại tổ mẫu sớm tìm mua cho chúng, đoán xem, tổng cộng bán bao nhiêu tiền?”
“Bao nhiêu?” Tiêu Mộc phối hợp lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Hơn một ngàn lượng bạc!” Diệp Lạc Hân giơ một ngón tay lên.
Năm mươi con thỏ, hơn một ngàn lượng bạc, tính một con thỏ giá hơn hai trăm lượng bạc.
Đây quả là giá trời!
Trước đây ở Thanh Hà huyện, Diệp Lạc Hân cảm thấy bán thỏ giá cao .
Ít nhất là nàng, từng nhà nào bán thỏ một lượng bạc một con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-219.html.]
Thế nhưng đến kinh thành, nàng mới phát hiện , hóa giá trị của thỏ vẫn nàng đ.á.n.h giá thấp.
Không, chính xác hơn, là nàng gan lớn như , dám nghĩ đến cái giá .
“Ta cho gửi thư về, bảo họ gửi thêm một trăm con thỏ nữa qua, một mặt là để mở tiệm dùng, mặt khác cữu cữu chọn mấy con phẩm chất , tìm chuyên nuôi dưỡng, những con thỏ nuôi như , thể bán giá cao hơn!”
“Hay lắm!” Tiêu Mộc cũng vô cùng vui mừng.
Tuy tài sản của Lăng Uyên Các đủ cho họ mấy đời ăn uống lo, nhưng thích tiền do phu nhân tự lao động đổi lấy hơn.
Còn những thứ trong Lăng Uyên Các, chỉ cần thiên hạ thái bình, cứ thế truyền đời sang đời khác.
Truyền đến đời nào, thì tùy duyên tạo hóa.
Đợi Diệp Lạc Hân xong hết những suy tính trong lòng, Tiêu Mộc cuối cùng cũng lấy bộ trang sức ngọc trai mà mang theo hôm nay.
Dưới ánh nến, bộ trang sức lấp lánh rực rỡ, tỏa ánh sáng trắng ngà.
Vô cùng đáng yêu.
“Sao mua thứ đắt tiền như ?”
Diệp Lạc Hân thưởng thức, cảm thấy đắt.
“Nàng thích ?” Tiêu Mộc lấy một cây trâm cài ngọc trai cài lên búi tóc của Diệp Lạc Hân.
So sánh hai bên, thậm chí còn cảm thấy da Diệp Lạc Hân còn trắng hơn một chút.
“Thích ạ.” Diệp Lạc Hân tự soi gương, nghiêng nghiêng đầu sang trái , vô cùng vui sướng.
Tiêu Mộc : “Dung mạo của nương tử, thật khiến châu báu cũng lu mờ.”
“Đừng bậy!” Diệp Lạc Hân ngượng ngùng đ.ấ.m n.g.ự.c Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc nhân cơ hội ôm lấy hai tay nàng, kéo nàng lòng, thưởng thức một phen thật kỹ càng.
Gà Mái Leo Núi
Sáng hôm trời còn sáng, Tiêu Mộc dậy rời .
Diệp Lạc Hân cũng thức dậy lúc mặt trời ló dạng.
Sau khi rửa mặt chải đầu, nàng hậu viện cùng lão phu nhân dùng bữa sáng.
Nhờ sự xuất hiện của Diệp Lạc Hân, tâm trạng của lão phu nhân hai ngày nay hơn nhiều.
Chuyện của Hầu gia khiến bà vô cùng lo lắng, đêm thể ngủ yên, suýt chút nữa tái phát bệnh cũ.
Nếu Diệp Lạc Hân đến, Tô Khâu Bá suýt nữa đưa nương lên đường tìm Thanh Sơn Thôn .
Tô Khâu Bá nương thương tôn nữ , nên từ khi Diệp Lạc Hân đến, việc thỉnh an sớm tối, bầu bạn cùng lão phu nhân, đều giao hết cho Diệp Lạc Hân đảm nhiệm.
Chàng thì cam tâm tình nguyện giúp Diệp Lạc Hân lo liệu chuyện mở tiệm bên ngoài, cũng coi như giúp đỡ lẫn , phân công rõ ràng.
“Ngoại tổ mẫu, dậy sớm ?”
Diệp Lạc Hân đến hậu viện, thấy lão phu nhân đang cho thỏ ăn trong sân, liền hỏi han.
Lão phu nhân đưa cỏ tay cho nha bên cạnh, tự thẳng dậy, kéo tay Diệp Lạc Hân, “Tuổi già , giấc ngủ càng ngày càng ít, còn con, trời lạnh thế , ngủ thêm một lát.”
“Con cũng ngủ , nghĩ sớm chút đến bầu bạn cùng ngoại tổ mẫu chuyện phiếm.”
“Tốt !”
Lão phu nhân kéo Diệp Lạc Hân trở nhà, các nha vội vàng đưa lò sưởi tay, và sai nhà bếp dọn bữa sáng.
Bữa sáng cháo tôm ngô, ăn kèm dưa chuột muối giòn, bánh trân châu và hơn mười món rau dưa khác.
Lão phu nhân ăn ngon miệng, chỉ uống mấy ngụm cháo, ăn một miếng dưa chuột.
Cuối cùng vẫn là Diệp Lạc Hân dỗ dành, mới chịu ăn thêm một cái bánh trân châu.
Diệp Lạc Hân cũng đặt đũa xuống, : “Nếu ngoại tổ mẫu ăn gì, bằng ngày mai con mì lươn cho nhé? Chính là loại mà bà bà con , đây thích ăn!”
“Trời lạnh thế đừng bận rộn gì, là lo cho Ngoại công con, chẳng ăn uống gì!”
Lão phu nhân thở dài một tiếng.
“Ngoại tổ mẫu cần quá lo lắng, Tiêu Mộc , Huệ Châu Tri phủ đều bắt, triều đình cũng phái đến, tin rằng bao lâu nữa, Ngoại công sẽ trở về!”
“Ta hiểu, chỉ là thấy đó, trong lòng luôn yên.
Ngoại công con , cần cù tận tụy cống hiến cả đời cho triều đình, thể tuổi già , tự chuốc lấy họa !”
Diệp Lạc Hân ôm lấy cánh tay lão phu nhân: “Con ngoại tổ mẫu đang quá lo lắng , bằng chúng gì đó , một thứ gì đó mà Ngoại công thích nhưng vẫn luôn , lễ chúc mừng ông trở về!”