Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 234
Cập nhật lúc: 2025-10-15 10:53:55
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có Lẽ Là Thích Lạc Lạc
Tiêu Mộc hiểu cái gật đầu ý nghĩa gì.
“Khụ khụ khụ khụ… Ừm ~ hừm!”
Tiêu Mộc hắng giọng, khó khăn mở lời: “Nương, Lạc Hân đúng!”
Tiêu phu nhân: “A??”
Tiêu Mộc: “Cái gọi là, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Nếu sống trong Vương phủ, ngày ngày quyền thế và tiền bạc ô nhiễm, lẽ cũng sẽ trở nên tham lam vô độ, đến lúc đó cũng sẽ phạm sai lầm lớn , hoặc là sai lầm còn nghiêm trọng hơn nữa.”
“Sẽ ?”
Tiêu phu nhân chắc chắn hỏi.
“Sẽ !” Tiêu Mộc kiên định.
“Cho nên , những chuyện trải qua khi còn nhỏ, đối với mà , là một chuyện .”
Diệp Lạc Hân vội vàng phụ họa: “ , giúp thoát khỏi môi trường thể phạm tội.”
“Vậy thì…” Ánh mắt Tiêu phu nhân sáng lên, “Con , lúc đó , vô tình sai sót, là đúng ?”
Tiêu Mộc do dự một chút, vẫn gật đầu, đáp: “Phải!”
Hắn gật đầu, nhớ những lời Diệp Lạc Hân từng với , nàng :
“Làm cha , tiên hãy là chính , đó mới là cha .
Nương sở dĩ , chắc chắn là nỗi khổ tâm bất đắc dĩ của nàng.
Huống hồ nàng cũng chuyện gì thực chất tổn hại đến , thể thấy, những năm qua, nàng cũng luôn sống trong hối hận, thật sự cần giúp nàng gia tăng thêm sự hối hận đó nữa!
Nếu thể hiểu , hãy nghĩ xem, nếu một ngày, hai chúng cha .
Ta vì cẩn thận mà đ.á.n.h mất đứa con, hy vọng đứa con sẽ hận cả đời ?”
Lòng Tiêu Mộc vốn dĩ nhiều hận ý, Diệp Lạc Hân , càng gạt bỏ chút hận ý còn sót của .
Bởi vì thực sự con cái sẽ một chút hận nào đối với Lạc Hân, nếu thực sự chuyện gì xảy , thì đó nhất định là bất đắc dĩ!
Vì , khi đối mặt với vô vàn câu hỏi của Tiêu phu nhân, cũng thể thản nhiên an ủi nàng.
“Những chuyện qua cứ để nó qua , chúng cứ về phía là .” Tiêu Mộc .
“Tốt, !”
Tiêu phu nhân mắt đẫm lệ, giờ phút , nàng mới cảm thấy thể thực sự khỏe .
“À , sư phụ và sư thúc của các con đến giờ vẫn về, nếu các con , nhất thời cũng sẽ nữa ?
Vậy thì quà của họ chẳng là thể trao !”
Tiêu phu nhân lo lắng .
“Ai quà của chúng trao chứ.”
Lời của Tiêu phu nhân dứt, trong sân truyền đến tiếng sang sảng.
Một lát , hai nam nhân mặc bạch y, dáng vẻ nho nhã bước .
Tóc họ bạc trắng, nhưng mặt vẫn hồng hào rạng rỡ, ngay cả khóe mắt cũng thấy nếp nhăn.
Diệp Lạc Hân ngẩng đầu lên, phát hiện quen một trong họ.
Tiêu Mộc cúi hành lễ với còn , cung kính gọi một tiếng: “Sư phụ!”
“Tốt, , !” Dư Tiêu Dao giơ tay đỡ Tiêu Mộc dậy, hồi lâu, : “Trưởng thành , cũng điềm đạm hơn nhiều!”
Gà Mái Leo Núi
Dư Minh ở một bên : “Cũng lợi hại hơn nhiều, khi đ.á.n.h với , chút nào cũng nương tay !”
Tiêu Mộc cũng thi lễ với Dư Minh, “Sư thúc hảo!”
Nghe lời , mặt Dư Minh mới lộ nụ : “Tốt, , ! Biết chào sư thúc, coi như ngươi còn chút lương tâm đó!”
“Sư , hai giờ mới về?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-234.html.]
Tiêu phu nhân cũng dậy, “Khi bảy tám ngày sẽ về, thoắt cái gần một tháng !”
Dư Minh thở dài một tiếng, : “Chuyện thì dài dòng lắm, hai con hãy chờ một chút, lấy đồ cho các con.”
Vừa bước khỏi phòng, khi , trong tay xách theo một cái lồng.
Hắn vươn tay vén tấm vải đen che lồng , lúc mới phát hiện, bên trong lồng, mà là một con hồ ly trắng như tuyết.
“Hồ ly bạc?” Tiêu phu nhân kinh ngạc!
“Trên ngọn núi quanh đây hồ ly bạc ?”
“Chẳng , chúng cũng ngờ ngọn núi thứ như .
Vốn dĩ định đào một cây nhân sâm về, ngờ giữa đường thấy con hồ ly nhỏ .
Con hồ ly bạc vô cùng xảo quyệt, quần thảo với chúng hơn nửa tháng, dẫn chúng qua mấy ngọn núi, sư bày Bát Quái trận, mới khó khăn lắm mới bắt thứ .”
Tiêu phu nhân ngắm nghía cái lồng lâu, cuối cùng lưu luyến đặt xuống, .
“Sư , hồ ly bạc cũng linh tính, các hà tất nhốt nó trong cái lồng .”
“Ta nào nghĩ nhiều đến , chỉ là thấy bình thường một buồn chán, bắt một con vật nhỏ về giải sầu mà thôi.”
Dư Minh phục .
Hắn sư là lương thiện, liền giải thích: “Chúng cũng hại tính mạng nó, nuôi nó, chắc chắn cũng sẽ bạc đãi nó .”
“Đa tạ hai vị sư .” Tiêu phu nhân suy nghĩ một chút, : “ con hồ ly thể giữ, vẫn nên trả tự do cho nó .”
“Được!” Dư Tiêu Dao chút do dự .
Dư Minh vui, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Khó khăn lắm mới bắt , thế chẳng tốn công vô ích .”
“Sư , hai cũng vất vả , bảo Trương ma ma chuẩn mấy món ăn, lát nữa hai đều ở dùng bữa nhé.”
Tiêu phu nhân nhị sư vui, lập tức .
Vừa sẽ ở dùng bữa, Dư Minh lập tức vui vẻ.
“Được!”
Nói xong, liền ôm cái lồng ngoài.
Đến phía căn nhà, mở lồng, bắt con hồ ly nhỏ :
“Đây là lưng chừng núi, thả ngươi ở đây, coi như phóng hồ quy sơn , nếu ngươi tự đường, khác bắt , thì thể trách !”
Hắn đặt hồ ly xuống đất, thẳng lưng, chuẩn nó bỏ trốn.
Ai ngờ con hồ ly nhỏ yên động đậy.
Dư Minh tức giận bật : “Bảo ngươi ngươi , khi bảo ngươi đừng chạy, thấy ngươi lời như ?”
“Mau !”
Hắn , nhấc chân chuẩn đá m.ô.n.g hồ ly.
Nhìn thấy hành động của , con hồ ly nhỏ lập tức cử động.
bỏ trốn, mà là chạy ngược hướng, lao về phía căn nhà.
“Ê ngươi… nhốt mấy ngày liền thành ngốc ? Cái sự lanh lợi của ngươi hết !”
Dư Minh từ phía đuổi theo hồ ly nhà, vốn định giải thích tình hình với sư , nhưng thấy con hồ ly lúc ngoan ngoãn trong lòng Diệp Lạc Hân.
Chuyện là ?
Đừng Dư Minh ngây , ngay cả mấy trong phòng cũng hiểu chuyện gì đang xảy .
Chỉ thấy con hồ ly nhỏ màu bạc chạy thục mạng từ bên ngoài , ba năm lượt, bám váy trèo lên Diệp Lạc Hân.
Nàng đưa tay , vặn ôm hồ ly lòng.
Chuyện …
“Thứ nhỏ , chẳng lẽ ngốc ?” Dư Minh Dư Tiêu Dao.
Tiêu Mộc thấy con hồ ly nhỏ chui đầu nách Diệp Lạc Hân, yên bất động ở đó, liền ngẩng đầu giải thích với : “Phu nhân nhà vốn dĩ những con vật nhỏ yêu thích, con hồ ly , lẽ là thích Lạc Lạc !”