Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-10-15 10:53:59
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái gì?”

Tiêu phu nhân xong lời , kinh ngạc đến nỗi thốt nên lời.

Dư Minh và Dư Tiêu Dao cũng chấn động tương tự.

“Ngươi đang ? Ngươi , sư của chúng còn sống ?”

Tiêu Trường Minh mấy bận tâm mà : “ , vẫn luôn là các ngươi c.h.ế.t.”

Dư Tiêu Dao thể kiềm chế nữa, nhanh chóng tiến lên, chỉ Thành Vương gắt gao : “Ngươi giam giữ ở nơi nào? Bao nhiêu năm qua, ngươi vẫn luôn tung tích của , chịu bất cứ điều gì!”

Nói đến đây, nhớ đến việc năm xưa sư vì chuyện mà đau khổ c.h.ế.t.

Càng cảm thấy Thành Vương đáng hận.

“Năm đó, ngươi trơ mắt đau lòng, chịu gì! Giờ đây ngươi cố ý đến tiết lộ chuyện của sư , rốt cuộc ngươi gì?”

Mười mấy năm qua, nỗi ấm ức trong lòng Thành Vương luôn ai để giãi bày.

Năm đó, rõ ràng gì cả, tất cả đều đổ tội lên đầu .

Giờ đây, rõ ràng tốn hết nghìn cay vạn đắng mới tìm Dư Giang về, kết quả họ phân biệt trái, ngay cả hỏi cũng hỏi, liền gán tội danh lên !

Đường đường là Thành Vương, rốt cuộc tại gánh chịu điều ?

Nghĩ đến đây, Tiêu Trường Minh cũng nhịn ngửa mặt lên trời lớn.

Trong tiếng của sự cay đắng, nỗi ấm ức, và cả sự phẫn nộ.

Tiêu Mộc trở về kinh thành lâu như , đây là đầu tiên y thấy cảm xúc mãnh liệt đến từ Thành Vương.

Ngay cả khi nhi tử coi trọng nhất ngục, cũng thấy kích động đến thế.

“Các ngươi cũng nghĩ xem, sư các ngươi hiện đang ở trong tay , các ngươi còn dám dùng thái độ đối với ?”

Cười xong, Thành Vương nghiến răng nghiến lợi .

“Ngươi giấu ? Mau thả !”

Dư Minh tay cầm đoạn kiếm, một nữa dậy tiến lên.

“Sao , sư cảm thấy thanh kiếm rách nát của ngươi còn thể đ.á.n.h thắng ?” Thành Vương kiêu ngạo .

“Vậy thêm nữa thì ?” Dư Tiêu Dao cũng rút trường kiếm của .

Gà Mái Leo Núi

Thành Vương thấy, khóe miệng hiện lên một nụ khinh miệt.

“Thêm nữa thì ? Thành Vương thấy còn cơ hội thắng ?”

Người là Tiêu phu nhân.

Diệp Lạc Hân lúc mới chú ý, từ lúc nào, trong tay nàng cũng cầm một thanh kiếm.

Cầm kiếm trong tay, nàng dường như còn là vị phu nhân ốm yếu nữa, mà là một nữ hiệp khách mang kiếm khắp chân trời góc biển!

“Tiểu Ngọc?” Trên mặt Thành Vương hiện lên một tia đau lòng.

Quả nhiên, bất kể gì, nam nhân quan trọng nhất trong lòng Tiểu Ngọc vẫn là sư của nàng, Dư Giang.

Hắn bỗng nhiên chút hối hận.

Hối hận vì nên nhất thời xúc động mà đến đây.

Hối hận vì nên tin tức cho Tiểu Ngọc .

Chỉ cần nam nhân xuất hiện, sẽ vĩnh viễn mất cơ hội thắng!

“Được thôi!” Hắn lạnh một tiếng, “Vậy thì các ngươi cùng lên !”

Thành Vương đảo mắt qua từng , với Tiêu Mộc: “Nếu ngươi giúp đỡ mẫu ngươi, cũng thể cầm kiếm lên!

Cho dù là một địch bốn, các ngươi cũng là đối thủ của !”

Nói xong, Thành Vương đặt kiếm ngang ngực, bày tư thế quyết đấu.

Không khí tại hiện trường căng thẳng, một trận chiến sắp bùng nổ.

Ngay khi sợi dây trong lòng sắp đứt lìa, bên ngoài cổng lớn đột nhiên truyền đến tiếng la.

“Khoan , hãy chờ một chút! Ta đưa đến , Vương gia nhà là một mà!”

Câu như một tiếng sét đ.á.n.h ngang tai.

Khiến tất cả mặt đều về phía đó.

Chỉ thấy lão quản gia của Vương phủ lăn lê bò toài sân, phía ông còn một cỗ kiệu.

Bốn phía kiệu đều che kín mít bằng rèm.

Thế nhưng ánh mắt đều cỗ kiệu hấp dẫn, dường như thể rời .

“Trong kiệu, là sư ?” Môi Dư Minh run rẩy kiểm soát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-238.html.]

“Là ngươi ? Sư ?”

Rèm kiệu từ từ từ bên ngoài vén .

Một gương mặt quen thuộc, xuất hiện mặt .

“Thật sự là sư !”

Dư Minh lảo đảo một cái, vội vàng bước nhanh tới, một tay đẩy hầu vén rèm , tự tiến sát bên cạnh Dư Giang.

Mãi cho đến lúc mới rõ, mắt Dư Giang vẫn nhắm nghiền.

Hoàn phản ứng gì với tiếng gọi của .

“Sư , sư !”

Dư Minh thể tin mà lay lay vai , thể đầu chất vấn Thành Vương: “Ngươi ?”

Thành Vương lên tiếng.

Chỉ kiêu ngạo khoanh tay ngực, về phía chân trời.

“Ngươi!”

Dư Minh định nổi giận, lão quản gia lập tức : “Vị đạo trưởng đừng tức giận, Vương gia nhà xưa nay thích giải thích, chuyện , sẽ cho ngươi .”

Nghe quản gia , Dư Minh lập tức im lặng.

Diệp Lạc Hân cũng tiến thêm vài bước.

Sự thật sắp sáng tỏ ?

Lão quản gia hiệu cho thị vệ che rèm kiệu , hành lễ với .

“Bên ngoài gió lớn, Dư công tử thể yếu ớt, che rèm sẽ ấm áp hơn một chút.”

Tiêu phu nhân với nha đầu nhỏ bên cạnh: “Đi, lấy lò sưởi tay của đến, đặt trong kiệu.”

Quản gia lập tức ngăn : “Không cần , phu nhân, khi đến đây, cho đặt ba cái lò sưởi nhỏ bên trong , thêm một cái nữa, e rằng chỗ đặt!”

Thật cũng chỗ đặt!

Lão quản gia thầm nghĩ.

Chủ yếu là để Vương gia thấy Vương phi quan tâm khác như , sợ Vương gia nổi giận!

Tiêu phu nhân lời quản gia , bèn thôi.

Quản gia lúc mới tiếp tục : “Vị Dư Giang Dư công tử quả thực đang dưỡng bệnh trong biệt viện của phủ chúng , nhưng ở biệt viện hơn mười năm, mà là hơn một năm!”

Hơn một năm?

Điều nghĩa là, Dư Giang vốn dĩ ở trong phủ Thành Vương.

Vậy ban đầu ở ?

Quản gia thấy Thành Vương ý ngăn cản , liền tiếp tục : “Một năm Vương gia tuần tra biên cương phía Nam, tình cờ ở đó gặp Dư công tử trọng thương, vì nhận , Vương phi trong lòng vẫn luôn quan tâm vị công tử , Vương gia mới tay cứu giúp, và đưa Dư công tử về kinh thành!”

Cái gì?

Lời quản gia rõ, nhưng cảm thấy hiểu.

Cái gì gọi là ở Nam Cương gặp Dư Giang?

Năm đó Dư Giang biến mất, Thành Vương động tay động chân ?

Hắn chạy đến Nam Cương?

Hơn nữa, tại trọng thương?

Rốt cuộc là thương như thế nào? Tại đến tận bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh?

Quá nhiều bí ẩn bày mắt .

Mọi ngẫm nghĩ một chút những lời quản gia , nhất thời bắt đầu hỏi từ .

Vẫn là Tiêu phu nhân là đầu tiên lên tiếng: “Tiêu Trường Minh, , sư khi biến mất đến phủ gặp ngươi, chuyện thật ?”

“Thiên chân vạn xác!” Tiêu Trường Minh gật đầu đáp.

“Vậy rốt cuộc gì với ngươi?” Tiêu phu nhân tiếp tục hỏi.

“Hắn chỉ , để chăm sóc ngươi thật ! Lời , với ngươi nhiều năm , thế nhưng ngươi vẫn luôn chịu tin!”

Thành Vương .

“Hắn thật sự chỉ mỗi thế thôi ?” Tiêu phu nhân vẫn dám tin.

Thành Vương: “Ta bao giờ lừa gạt ngươi?”

“Vậy khi ngươi gặp ở Nam Cương, tại đến đó ?”

Dư Tiêu Dao dù cũng là điềm đạm, nhanh hỏi đến vấn đề quan trọng nhất.

 

Loading...