Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-10-15 10:54:01
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Biểu cảm của Thành Vương một thoáng tự nhiên, lạnh: “ , ngươi hỏi đúng, đến mức , còn nhung nhớ gì chứ?”

Quản gia giọng điệu , cảm thấy cái miệng của Thành Vương sắp hỏng chuyện.

Ai ngờ giây tiếp theo Vương gia nhà ông : “ khốn kiếp cứ khống chế , đây?”

Nhiều năm qua, đây vẫn là đầu tiên Thành Vương hạ phu nhân của .

Trước , nàng để ý đến , liền tìm nữ nhân khác.

Nàng lên tiếng châm chọc, liền vui vẻ với các thất khác.

Thành Vương cứ nghĩ như , Vương phi sẽ nhận vấn đề của , chủ động nhận với , và bỏ những tật , quên nam nhân .

Ai ngờ căn bản chẳng tác dụng.

Phượng Ngọc yêu .

Càng sẽ để ý đến thái độ của .

Hắn lạnh nhạt, nàng càng lạnh nhạt hơn.

Hắn đến chỗ nàng, nàng càng vui vẻ yên tĩnh.

Cuối cùng còn vì nam nhân mà giận dỗi với , tức đến hỏng .

Không chỉ nữa, ngay cả con cái của hai cũng .

Tiêu phu nhân hiển nhiên cũng ngờ Thành Vương như , những lời lẽ tuyệt tình chuẩn sẵn chợt nghẹn trong cổ họng, thể .

“Không khống chế là chuyện của ngươi, liên quan đến .

Nếu chuyện của sư do ngươi , thì chúng triệt để thanh toán dứt điểm , hy vọng ngươi đừng đến quấy rầy .”

Thành Vương phi xong xoay trở về.

“Tiểu Ngọc,” Thành Vương gọi nàng , và lộ một nụ mỉa mai, đến nước vẫn chịu buông tay, “Ngươi đừng quên, ngươi là Vương phi của , từng bỏ vợ, cũng hòa ly, giờ đây vị trí Vương phi vẫn còn bỏ trống, đang chờ ngươi trở về vị trí đó!”

“Tiêu Trường Minh ngươi…” Phượng Ngọc tức đến nỗi thốt nên lời.

“Phượng Ngọc, ngươi , những năm nay Phượng gia suy yếu, những con cháu của ngươi cũng đều dựa sự che chở của , mới địa vị như ngày nay, nếu ngươi là Vương phi của Thành Vương phủ , họ dựa cái gì mà những thứ ?”

Thấy Vương phi vẫn chịu để ý đến , Thành Vương ném một át chủ bài khác.

Những năm nay, quả thực chiếu cố Phượng gia nhiều, nhưng cảm thấy những điều là lẽ dĩ nhiên.

Ngày xưa Phượng gia gả nữ nhi cho , cầu chính là kết quả ?

Cho nên khi những lời , Thành Vương chính bản cũng cảm thấy chút ti tiện.

Thế nhưng, nhiều năm trôi qua, một nữa mất Phượng Ngọc mất .

“Tiểu Ngọc!” Thành Vương .

“Ngay cả là nể mặt Phượng gia, ngươi cũng thể cho thêm một cơ hội ?”

“Tiêu Trường Minh!” Phượng Ngọc cũng : “Ngay cả là nể mặt con cái, ngươi cũng thể cho một con đường sống ?”

“Ngươi!”

Vương phi đến nước .

Thành Vương cảm thấy y còn cơ hội nào nữa!

Ngay cả Diệp Lạc Hân và Tiêu Mộc vẫn luôn ở một bên cũng cảm thấy nương sẽ bao giờ cho Thành Vương cơ hội nữa.

“Được, nếu nàng , thì vị sư của nàng cũng trả cho nàng luôn, mong hai thể sống những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ!”

Nói xong, Thành Vương đầu mà bỏ .

Quản gia còn gì đó, nhưng Vương gia .

Y trong, ngoài, cuối cùng đành bất lực thở dài.

“Ai!”

Sau đó cũng vội vàng đuổi theo Vương gia.

“Vương gia, cứ thế vứt Dư công tử ở đây ?”

Gà Mái Leo Núi

“Chẳng lẽ ?” Bước chân Vương gia vẫn nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-240.html.]

“Hôm qua Vương gia chẳng còn sai Bùi Thần y bắt mạch cho y, chữa trị cho y ? Bây giờ vứt y ở đây, chẳng lẽ Vương gia chữa trị cho y nữa?” Quản gia vô cùng lo lắng.

“Ngươi xem bọn họ gì, cần , thì việc gì tự sáp gần?”

“Vương gia! mà!”

“Thôi , đừng nhưng nhị gì nữa!”

Thành Vương nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa rời .

Ở một bên khác.

Dư Minh và Dư Tiêu Dao hợp lực khiêng sư khỏi kiệu.

Trong kiệu quả nhiên ba lò sưởi nhỏ.

Khi Dư Tiêu Dao khiêng , những lò sưởi đó cũng lăn xuống đất.

Bọn họ sắp xếp Dư Giang ở trong căn phòng của hai tiểu nha đầu, Tiêu phu nhân một trốn phòng, hề ngoài nữa.

“Ta xem nương một chút!” Diệp Lạc Hân .

“Được!” Tiêu Mộc gật đầu.

Diệp Lạc Hân trong nhà, thấy Tiêu phu nhân đang thất thần gương đồng.

Khóe mắt vài giọt nước mắt trong suốt nhỏ xuống, ngay cả Diệp Lạc Hân thấy cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Nương, ?” Diệp Lạc Hân hỏi.

Tiêu phu nhân lúc mới phát hiện .

Bà lau nước mắt nơi khóe mi, mời Diệp Lạc Hân xuống, đó : “Không gì!”

“Có lời của Vương gia cho tức giận ?” Diệp Lạc Hân hỏi.

Nàng tuy tiếp xúc với vị Tiêu phu nhân nhiều, nhưng từ tận đáy lòng cảm thấy bà là một xinh và lương thiện, khiến kìm cận.

Cũng khó trách Vương gia nhung nhớ phu nhân mãi quên.

Tiêu phu nhân thở dài, nắm tay Diệp Lạc Hân : “Lạc Hân, tuy là nương của con, nhưng A Mộc đối xử với con ân cần như , nương vẫn chút hâm mộ con.

Ngoài hâm mộ , cũng an tâm, may mà đứa con nuôi lớn giống phụ của nó.”

“Nương, ý trong lời , thì những năm qua, thực cũng động lòng với Vương gia, hề như bọn họ là trong lòng chỉ Dư Giang sư thúc.”

“Ta !” Tiêu phu nhân lắc đầu, bất lực .

“Trước quả thật thích sư , nhưng khi gả , cắt đứt liên hệ với y.

Có điều Thành Vương là một kẻ nhỏ nhen, y luôn tin thu tâm dưỡng tính, Thành Vương phi của y một cách tử tế.

Trong lời thường xuyên dò xét .”

“Quả nhiên là một kẻ nhỏ nhen!” Diệp Lạc Hân cũng phụ họa một câu, “Trong lòng nghi vấn gì thì cứ hỏi thẳng, cần gì như !”

đó!” Tiêu phu nhân bất lực, “ lúc đó cũng cái tính ương bướng! Y càng hỏi, càng , y càng nghi ngờ, càng giải thích!”

Ừm, cả hai đều chuyện.

Diệp Lạc Hân thầm nghĩ.

“Cho nên cục diện ngày hôm nay, cũng thể trách y , nhưng trách nhiệm chính chắc chắn là của y.” Tiêu phu nhân .

“Vậy năm đó, tại vì chuyện của sư mà trực tiếp bệnh nặng, cho đến khi trút thở cuối cùng? Chuyện là thật ?” Diệp Lạc Hân hỏi.

“Là thật!” Tiêu phu nhân đáp.

, bọn họ đều lầm lẫn nguyên nhân sâu xa khiến đau lòng, sư xảy chuyện, đương nhiên đau lòng, nhưng điều khiến đau lòng nhất, vẫn là Vương gia phân biệt trái, vì ghen tuông một tay g.i.ế.c y.

Ta cảm thấy chúng đến bước đường đó, thì tuyệt đối còn khả năng hòa giải nữa !

Hơn nữa, vì nguyên nhân của mà hại sư , thực sự tìm thấy ý nghĩa để sống tiếp.”

“Thực còn Tiêu Mộc!” Diệp Lạc Hân .

Tiêu phu nhân vô cùng áy náy .

, đáng tiếc lúc đó thù hận mờ mắt, đợi đến khi chuyện xảy , hối hận cũng muộn!”

“Mọi chuyện đều kịp cả!” Diệp Lạc Hân đột nhiên .

 

Loading...