Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 248
Cập nhật lúc: 2025-10-16 00:17:44
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trùng Phùng
Người đuổi theo là Thành Vương. Hắn cưỡi một con ngựa cao lớn, phi nhanh như gió, từ xa lớn tiếng gọi: Xe ngựa phía dừng một chút.
“Nương, là Thành Vương.” Diệp Lạc Hân vén tấm rèm nhỏ cửa sổ xe một cái, với Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân hề động đậy, ngay cả liếc mắt ngoài cũng .
“A Ngọc, nàng ?” Thành Vương cuối cùng cũng đuổi kịp, lớn tiếng chất vấn ngoài xe.
Tiêu Mộc từ xe ngựa nhảy xuống. “Vương gia, gì?”
“Vương gia?” Thành Vương giọng điệu , “Lúc cần thì gọi cha, cần nữa thì giờ gọi Vương gia ư?”
“Phụ , đều đang đấy ạ.” Tiêu Mộc nhắc nhở.
“Hừ!” Thành Vương thèm để ý đến , tiếp tục về phía chiếc xe ngựa . “Tiểu Ngọc, nàng Thanh Sơn thôn ? Nàng thể , tại ở kinh thành tĩnh dưỡng cho khỏe? Lần nàng , khi nào mới trở về?”
Tiêu phu nhân thể giả vờ nữa, cuối cùng cũng thò đầu khỏi xe ngựa, “Đa tạ Vương gia quan tâm, thể khỏe hẳn , kinh thành còn nào đáng để bận lòng, sẽ trở về nữa!”
“Ta thì ?” Vương gia sốt ruột, siết chặt dây cương, con ngựa yên hí lên một tiếng. “Nàng lẽ nào gặp nữa ? Nàng đừng quên, nàng vẫn là Vương phi của Thành Vương phủ , cứ thế mà , còn thể thống gì!”
“Cầu Vương gia ban cho một tờ hưu thư, trả tự do cho .” Tiêu phu nhân với vẻ mặt cảm xúc. Nàng chuyện cách giải quyết nào khác, chi bằng một tờ hưu thư, để chuyện kết thúc một cho xong.
“Nàng!” Thành Vương vạn ngờ Phượng Ngọc những lời như .
“Ngươi đừng tưởng dám! Nếu hưu ngươi, xem mặt mũi Phượng gia ngươi còn đặt !”
“Đa tạ Vương gia thành !” Phượng Ngọc chút nào lay chuyển.
Thấy uy h.i.ế.p thành, mặt Thành Vương tức đến xanh lét.
“Hay lắm, ngươi chính là rời đúng , cho ngươi . Ngươi sẽ như ý , ngươi sẽ theo đến đó, ngươi đừng hòng sống yên …”
“Vương gia, Vương gia!” Khi bầu khí đang căng thẳng, quản gia từ phía vội vã chạy tới: “Vương gia , hiện đang cấm túc, tuyệt đối thể rời khỏi Kinh thành!”
Gà Mái Leo Núi
Vừa nãy thị vệ báo tin, Vương phi cưỡi xe ngựa khỏi thành, Vương gia lập tức cưỡi ngựa đuổi theo, quản gia liền chuyện .
Vì chuyện của đại công tử, Hoàng thượng tuy trọng phạt Vương gia, nhưng cũng ban lệnh cấm túc, của Thành Vương phủ bọn họ, ai phép rời khỏi Kinh thành.
Nếu Vương gia lúc bất chấp tất cả mà chạy ngoài, chẳng là vi phạm hoàng mệnh ư?
Nếu truy cứu , đó chính là tội c.h.é.m đầu đấy!
“Vương gia, Hoàng thượng cho phép rời khỏi Kinh thành, tuyệt đối thể hồ đồ lúc !”
Thành Vương hiển nhiên cũng sự nghiêm trọng của vấn đề.
Hắn thể ngăn Phượng Ngọc, cũng thể theo nàng.
Lần đầu tiên cảm thấy phận Vương gia của vô dụng đến .
Mắt thấy Tiêu phu nhân buông rèm xe xuống, với phu xe một câu: Chúng .
Chiếc xe ngựa ngay mắt Thành Vương, chầm chậm lăn bánh khỏi cổng thành.
“Phụ , yên tâm, suốt chặng đường con sẽ chăm sóc mẫu thật !”
Tiêu Mộc xong, cũng đầu lên xe ngựa.
Thành Vương ngây tại chỗ, chút luống cuống.
Lúc Tiêu Mộc mới đến Kinh thành, tưởng nhi tử đến nương tựa , đợi đến khi Phượng Ngọc một nữa xuất hiện mặt, tưởng trời thương xót , cho một cơ hội đoàn viên cả nhà.
chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tất cả chỉ là bong bóng ảo ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-248.html.]
Con trai căn bản để mắt. Thậm chí một tiếng cha cũng chịu gọi.
Phượng Ngọc càng hận thấu xương từ lâu, cho dù rõ chuyện sư của nàng năm đó, cũng vẫn chịu tha thứ cho .
Rốt cuộc là vì ?
Hắn rốt cuộc sai điều gì?
Rất nhanh, vài chiếc xe ngựa còn thấy bất kỳ bóng dáng nào, Thành Vương vẫn ngựa, ngẩn ngơ ngoài cổng thành.
“Vương gia,” quản gia thăm dò gọi: “Vương phi và công tử , là, chúng cũng về phủ !”
Hắn dám nhắc nhở Vương gia, bách tính hết sự náo nhiệt của Thành Vương phủ bọn họ.
Nếu Vương gia còn , tối nay, chuyện Thành Vương vọng thê thạch ở cổng thành sẽ truyền khắp hang cùng ngõ hẻm mất.
Thành Vương về phía xa, thấy quả nhiên còn thấy bóng xe ngựa nữa, lúc mới thu hồi ánh mắt.
“Vậy tạm thời bỏ qua cho bọn họ, đợi qua năm , tìm bọn họ cũng muộn!”
Thành Vương ghì chặt cương ngựa, thành.
Quản gia theo thở dài: Chủ tử cái gì cũng , nếu tật cứng miệng thể sửa , thì còn hơn nữa.
Thành Vương về phủ, Tiêu Mộc và Diệp Lạc Hân bọn họ nóng lòng về nhà.
Suốt chặng đường phong ba gì.
Ba ngày , bọn họ đến Thanh Hà huyện.
Lúc bọn họ đến gần giữa trưa, Tiêu Mộc vốn định về nhà thẳng.
Diệp Lạc Hân đến cửa hàng xem thử.
Nói đến cũng thật khéo, lúc bọn họ đến cửa hàng thì vặn thấy Tiêu Tùng và Dương Phượng đang đóng cửa hàng.
Dương Phượng mặc quần áo rộng rãi, bụng thấy nhô lên.
Nàng cầm một tấm ván cửa chuẩn mang nhà, Tiêu Tùng vội vàng chạy tới đón lấy tấm ván cửa từ tay nàng.
“Ta cô nãi nãi ơi, với nàng bao nhiêu , cái loại việc nặng nhọc nàng đừng nhúng tay , để , nàng lời gì !”
Dương Phượng buông tấm ván cửa trong tay, Tiêu Tùng mang nhà sắp xếp gọn gàng, : “Tấm ván cửa nặng, cầm mà! Đâu quý giá đến thế!”
“Mau nhà , nhanh chóng dọn dẹp xong thôi. Dọn dẹp xong sẽ đưa nàng ăn món cá cay mà nàng thích nhất.” Tiêu Tùng nhanh nhẹn việc.
Diệp Lạc Hân và Tiêu Mộc thấy tất cả.
Hai bọn họ xuống xe tới, Diệp Lạc Hân cố ý mở lời trêu ghẹo: “Ây da, vị công tử thật xót vợ nha!”
Tiêu Tùng đầu , chỉ : “Khách quan, thịt thỏ kho hôm nay bán hết , nếu ăn thì ngày mai đến sớm.”
Dương Phượng trong tiệm tiếng ngay lập tức, nàng thò đầu , kích động kêu lên: “Lạc Hân! Lão nhị! Hai về !”
Tiêu Tùng thấy lời Dương Phượng cũng giật đầu , thấy Diệp Lạc Hân và Tiêu Mộc, cũng toe toét.
“Nhị , nhị , hai về !”
Tiêu Mộc gật đầu, “Đại ca, tẩu tẩu, những ngày vất vả !”
Dương Phượng chạy đón, nàng nắm lấy tay Diệp Lạc Hân, ngắm bên trái, bên , đó mới : “Vất vả gì ! Đại ca nàng bây giờ cho gì cả, rảnh lắm.
Thiếp thấy sắc mặt vẻ mệt mỏi, suốt chặng đường , vất vả đúng !”