Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 268:3 ---

Cập nhật lúc: 2025-10-16 11:19:41
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì say rượu, Vương gia ngủ đến tận sáng ngày hôm , mặt trời lên ba sào.

Khi tỉnh dậy, hồi tưởng chuyện đêm qua, vẫn còn hài lòng.

Hơn mười năm , cuối cùng cũng cùng Tiểu Ngọc dùng bữa cùng một bàn.

Tiểu Ngọc đuổi , chứng tỏ Tiểu Ngọc tha thứ cho .

Tiểu Ngọc tha thứ cho , chứng tỏ hai cuối cùng cũng thể hòa hợp như xưa.

Hắn bàn bạc với Tiểu Ngọc, khi về kinh, bọn họ cũng mua một ngôi nhà nhỏ, sống cuộc sống nhàn nhã như thế .

khi thức dậy một vòng quanh sân, ngắm thỏ, ngắm hổ, ngắm đại nga, mà vẫn thấy bóng dáng Tiểu Ngọc .

“Tiểu Ngọc ?”

Trong lòng Thành Vương chút hoảng sợ, túm lấy Tiêu Cảnh tới mà hỏi.

Tiêu Cảnh trả lời, chỉ lắc đầu.

Trong lòng Thành Vương trĩu xuống.

Hắn gọi Tiêu Mộc đang việc: “Tiêu Mộc, nương con ?”

Tiêu Mộc dừng bước, chút đồng tình Thành Vương: “Nương .”

“Đi ? Đi cơ?” Thành Vương vội vã túm lấy cánh tay Tiêu Mộc.

“Không !”

Tiêu Mộc dấu vết rút tay , tiếp tục thêm cỏ cho thỏ.

“Mẫu chỉ đến đây ăn Tết, ăn Tết xong đương nhiên sẽ .”

“Không thể nào! Nàng nhất định là trốn !”

Thành Vương sải bước rời .

“Con thì phu nhân con nhất định .”

Hắn đến tiền viện, thấy Diệp Lạc Hân, liền gọi: “Lạc Hân, con nương con ?”

Diệp Lạc Hân , Thành Vương tỉnh nhất định sẽ hỏi chuyện .

giờ , nương hẳn là rời khỏi Thanh Hà huyện, cho dù đuổi theo cũng kịp nữa.

Nàng nhớ lời Phượng Ngọc tối qua:

“Lần ngoài, thật sự học nhiều điều, hóa nữ tử bó buộc trong chốn khuê phòng, cũng thể nhiều chuyện.

Nhớ khi xưa học võ, một lòng hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp đời.

Thế nhưng xuống núi , quên hết những hoài bão .

Hiện tại, thử một .”

“Nương hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa. Còn về việc …, hẳn là tùy duyên mà đến.”

Diệp Lạc Hân đáp.

“Nàng hành tẩu giang hồ ? Nàng thích trồng hoa ? Sao hành tẩu giang hồ? Ta nhớ ngày đưa nàng săn bắn, nàng đều thích…”

Thành Vương lẩm bẩm một , dường như tin.

Diệp Lạc Hân : “Mẫu , đây là giấc mơ thuở nhỏ của , ngày vì nhiều thứ trói buộc nên vẫn , giờ đây cuối cùng cơ hội , ngoài xem .”

“Được!”

Ngoài dự liệu của Diệp Lạc Hân, Thành Vương hề nổi giận, trái còn tỏ ý tán thành.

“Lần ngoài, vốn định đưa nàng giải sầu, đồng thời hóa giải khúc mắc giữa chúng .

Nếu nàng hành tẩu giang hồ, thì sẽ cùng nàng .”

mà…”

Diệp Lạc Hân rằng cùng, cũng xem bằng lòng .

nàng , mà đổi sang chuyện khác.

mà, chúng mẫu về hướng nào…”

“Không , bất kể nàng , đều thể tìm thấy.”

Thành Vương nhà đơn giản thu dọn quần áo mang theo bên , màng sự níu kéo của Tiêu Trường Hà, thẳng cửa.

Hắn đặt hai ngón tay lên môi, một tiếng huýt sáo vang lên.

Tại đầu thôn, lập tức vang lên tiếng ngựa hí, Vương gia mỉm thẳng.

“Truy Phong là con ngựa hoang tự tay thuần phục, chỉ cần thấy tiếng huýt sáo của , bất kể ở , nó sẽ lập tức chạy đến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-2683.html.]

45. “Ôi chao! Quả là danh mã, thể sánh với ngựa thường trong nhà chúng !”

Tiêu Trường Hà phụ họa .

đợi mãi thấy bóng ngựa .

Không khí nhất thời chút ngượng nghịu.

Tiêu Trường Hà còn gì đó, nuốt xuống.

Diệp Lạc Hân đành : “Hổ nhà hung dữ quá, ngựa sợ hổ vốn là bản tính, cũng khó trách nó dám đến gần.”

Thành Vương thở dài: “Nếu nó chịu đến, thì tự qua .

Chư vị cần tiễn, chúng cứ cáo biệt ở đây.”

Nói xong Thành Vương xoay rời .

Tuyết hôm qua dày, xa trông thấy một màu bạc trắng, đường chỉ hai vệt bánh xe hằn sâu.

Người nhà họ Tiêu Thành Vương bước khó nhọc, hiểu thấy chua xót thấy buồn .

Vương gia tự gieo nhân, thì chấp nhận quả kết.

Chỉ là đường truy thê còn xa xăm, Vương gia thể một ngày ôm mỹ nhân về

Ăn Tết xong, dân Thanh Sơn thôn đều thích ở nhà “mèo đông”.

Trước Tết chuẩn một đống đồ ăn, Tết một thời gian dài, đều ở lì trong nhà ngoài.

, cửa hàng của Diệp Lạc Hân và Tiêu Mộc cũng dự định Rằm tháng Giêng mới mở cửa .

Những ngày ở nhà, ngoài ăn uống thì vẫn là ăn uống.

Thế nên Diệp Lạc Hân cảm thấy gần đây béo lên .

Gà Mái Leo Núi

“Ta thấy bánh táo chua hôm qua nàng thích ăn, lấy thêm cho nàng một miếng nhé?”

Bánh táo chua là mua về từ Tết.

Để ngoài trời đông lạnh giá, mang về đợi tan giá một chút ăn, đặc biệt giải ngán và sảng khoái.

Diệp Lạc Hân gần đây , đặc biệt thích ăn thịt, ăn nhiều ăn một chút đồ chua để giải ngán.

Nghe Tiêu Mộc , Diệp Lạc Hân soi gương, tâm trạng vui : “Thôi bỏ , ăn bánh táo chua sẽ kích thích vị giác, đói thêm thôi, cứ thấy gần đây mập lên thế nhỉ?”

Tiêu Mộc chằm chằm mặt nàng lâu.

Nói: “Không mà! Sao thấy hề to chút nào?”

“To ?”

Diệp Lạc Hân ánh mắt của , thật là mặt, là nơi nào khác.

Trong sân truyền đến tiếng gọi.

Diệp Lạc Hân , đó là Tiêu Cảnh và Dương Phượng chuẩn than lửa xong, gọi nàng ăn thịt thỏ nướng.

Thế là nàng dậy rời : “Lười để ý , giúp tẩu tử việc đây.”

Diệp Lạc Hân bước ngoài, Tiêu Cảnh đang đưa xiên thịt nướng lên lửa, nàng định bước tới, ngửi thấy một mùi tanh của thịt.

Mùi nàng ngửi qua bao nhiêu , sớm quen , nhưng lúc hiểu , dày đột nhiên sôi trào, thể kìm nén .

Nàng chạy đến góc tường, buồn nôn mà nôn khan.

“Đệ ! Nàng thế?”

Tiêu Cảnh giật , vứt xiên thịt trong tay xuống, chạy tới xem xét.

Diệp Lạc Hân nôn khan một hồi lâu, cuối cùng cũng đỡ hơn.

Nàng rưng rưng nước mắt Tiêu Cảnh, vô cùng xin : “Không , chỉ là ngửi thấy mùi , đột nhiên thấy buồn nôn, giờ đỡ .”

Tiêu Mộc thấy động tĩnh, cũng từ trong nhà .

Hắn thấy dáng vẻ của Diệp Lạc Hân, sắc mặt , một tay bế nàng lên, về phía nhà.

Miệng : “Có bên ngoài lạnh quá, nàng cảm lạnh .”

Dương Phượng dáng vẻ của Diệp Lạc Hân, trong lòng thầm thì.

Bọn họ thịt thỏ bao lâu , giờ mới thấy buồn nôn , cảm lạnh thì càng thể.

Nàng dù cũng là từng trải, trong lòng lập tức tính toán.

Thế là tủm tỉm với Tiêu Mộc: “Tình huống của thế , vẫn nên để Hứa đại phu trong thành xem qua một chút.”

Diệp Lạc Hân liên tục xua tay: “Không cần, cần, ốm, chỉ là nãy đột nhiên buồn nôn, giờ khỏe .

Phu quân, mau đặt xuống!”

 

Loading...