Giữa đường, Trần Học Dân và Trần Học Nhân ba phê bình, lúc cũng ngoan ngoãn chào hỏi.
Tống Thời Hạ ngạc nhiên khi hai đứa nó ngoan như :
“ lúc em mới nướng bánh quy, tranh thủ ăn lúc còn nóng thôi.”
Hôm nay trong nhà nhiều khách đến, còn ba đứa trẻ con, Tống Thời Hạ mua ít đồ, dự định nấu lẩu ở nhà.
Hương bơ trong viện càng thơm hơn, Quý Nhiễm hít ngửi, gương mặt say mê.
“Hóa là em , từ xa bọn chị ngửi thấy mùi thơm .”
Tống Thời Hạ đặt bánh quy nóng hổi mới lấy từ trong lò để lên bàn , cô giải thích: “Em nướng bánh quy cho thêm sữa bò và trứng nên mới thơm .”
Trần Học Dân và Trần Học Nhân cầm một miếng bánh lên, ăn như hổ đói, như sợ tranh giành với bọn nhỏ .
Quý Nhiễm tức giận cầm chổi lên quất m.ô.n.g bọn nhóc một trận.
“Trông cái tướng ăn của các con kìa, đến khách mà chả thể thống gì cả.”
DTV
Tống Thời Hạ rót cho họ: “Bọn nhóc còn nhỏ, chị đừng giận mà.” Làm gì đứa trẻ nghịch ngợm nào chịu ngoan ngoãn chứ.
Trần Khang cầm tách lên uống:
“Em dâu chọn thật đấy, uống em cho xong thì cảm thấy loại bên ngoài đều bình thường.”
Tống Thời Hạ bảo rể uống nhiều thêm: “Em may mắn thôi, mỗi đều gặp loại mới trong cửa hàng.”
Quý Nhiễm kéo cánh tay cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-184.html.]
“Em là may mắn nhất chị từng gặp, công việc của rể cũng nhờ em cả.”
Tống Thời Hạ hiểu gì, Quý Nhiễm kể cho cô mối liên hệ giữa hai .
“Chị , thật liên quan đến em, nếu như biểu hiện của rể xuất sắc thì cho dù em may mắn thế nào cũng giúp .
Rèn sắt thì cũng cần bản giỏi, liên quan nhiều đến em .”
Trần Khang thì nhẹ lòng hẳn, thấy em dâu chuyện, còn khen nữa.
Anh đưa tay :
“Em đừng khiêm tốn, chúng là một nhà, là nợ em. Sau nếu em gặp chuyện gì phiền phức mà giải quyết thì cứ đến tìm .”
Tống Thời Hạ khó xử, cô món nợ ân tình chút nào.
Quý Nhiễm hài lòng với biểu hiện của chồng.
“Tiểu Tống, em đừng khiêm tốn, việc em tác dụng quan trọng. Em cũng cần thấy áp lực.
Cuối cùng cục trưởng Tiền cũng nghĩ đến việc đề phạt nhóm thanh niên bên lên, đây là chuyện , cho trẻ cơ hội thể hiện.”
Chị cả , Tống Thời Hạ cũng yên tâm.
Cô chỉ lo lắng Tiền Hưng Quốc thăng chức cho rể vì báo ơn cô.
Cô hiểu rõ tính cách rể, cô chỉ nếu thực lực đủ mà ở vị trí cao thì khổ sẽ là dân.
Vai trò cô ở trong đó càng nhỏ thì càng rõ rể thăng chức là dựa năng lực của , còn cô cũng chỉ góp chút công sức mà thôi.
Hôm nay món lẩu nhiều thịt, chị cả giúp thịt một con gà và vịt, gia cầm trong sân cũng còn khá ít.