Tống Thời Hạ gồng đáp:
“Phải, kết hôn, hơn hai mươi , học tiếp cũng chẳng ích gì, chi bằng lấy chồng, hiền vợ đảm, như thế mới yên .”
Cô cố bôi vẽ cho trở nên tục tằng tầm thường như thế, chỉ mong đối phương mau chóng thất vọng mà bỏ .
“Cậu thể nghĩ ngắn như , mặc dù kết hôn thì vẫn thể tiếp tục thi đại học mà.
Lúc thành tích học tập của luôn xếp , chẳng về vẫn đỗ đại học sư phạm đấy ? Giờ đang giáo viên tiểu học .”
Ai cứu cô với, chẳng lẽ cứ nhất quyết cô thi đại học mới ?
Ông , thật sự , hai cũng đến thế, ơn buông tha .
“Cảm ơn ý của , nhưng thì là thôi, tính sắp tới sẽ sinh em bé, trẻ nhỏ 5 tuổi thể thiếu sự chăm sóc của .”
Đã đến nước , hẳn đối phương còn lý do gì để khuyên nữa đúng ?
Ngô Thiên Lỗi :
“ chắc chắn trải qua nhiều vất vả khổ sở nên mới ý tưởng .
cũng thật, lấy con cái để trói buộc trái tim một đàn ông là cách hiệu quả lâu dài.
DTV
Cậu cần tự phát triển bản để thế giới rộng lớn, mở mang tầm mắt, con mới ngày một lên.”
Tống Thời Hạ há hốc miệng, cho nên, mục đích của là gì?
Khuyên cô ly hôn hả?
“Vâng, cảm ơn , .” Cô vội vàng đáp mấy câu gọn lỏn lệ cho xong, tính chuồn vội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-224.html.]
Ngô Thiên Lỗi càng hào hứng:
“Nhà ở ? Trước cho , chứ thì mang sách giáo khoa của cho dùng.
Đầu óc thông minh thế, nhất định thể thi đỗ đại học sư phạm, chừng chúng còn thể đồng nghiệp của .”
Lúc , Quý Duy Thanh nhịn nữa, bèn cởi dây an , xuống xe: “Hạ Hạ, chúng tìm em thôi.”
Ngô Thiên Lỗi chỉ Quý Duy Thanh, hỏi: “Anh là ai thế?”
Tống Thời Hạ mở cửa xe, đáp:
“Chồng , về quê ăn tết trung thu với nhà thôi. Nhà hiện giờ ở thủ đô.”
Ngô Thiên Lỗi ngây theo chiếc xe ô tô xa dần, lòng hết sức phức tạp, đồng thời cũng vô cùng thất vọng về Tống Thời Hạ.
Tống Thu Sinh lên xe, thấy đống đồ xe, sợ ngây .
“Anh chỉ gặp thằng bạn, mua ít hạt dưa với kẹo thôi, hai đứa mua gì mà lắm thế?”
Tống Thời Hạ giải thích cho Quý Duy Thanh:
“Lần tới nhà thời gian chuẩn quà cho , chồng em bổ túc cho một khóa, bắt bổ sung đủ lễ, đây, cũng phần.”
Tống Thu Sinh một chiếc đồng hồ, hơn 80 đồng lận, thường ngày ít dám dùng, sợ hỏng sợ xước.
chiếc đồng hồ của em rể đưa còn đắt hơn nữa, tầm 120 đồng.
Tống Thu Sinh khá thành thạo thị trường nên là nhận ngay.
“Cái đắt quá, thể nhận .”
Tống Thời Hạ ngay: “Cứ nhận , tính thế, dù thích, nhận lấy vứt ngay cũng nhận.”