Quý Nguyên xụ mặt: “Mẹ nhà mà, tại ở nhà bà nội chứ.”
Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích cho bé hiểu:
“Bởi vì học mà, nhà bà nội gần trường hơn, nếu mà ở nhà thì ngày nào cũng dậy sớm ơi là sớm để học đấy.”
“Con ở nhà, nhớ lời ba và , chờ về sẽ mua truyện tranh cho con nhé.”
Quý Nguyên nghiêm túc : “Con học với .”
Tống Thời Hạ mỉm xoa mặt bé:
“Không , học trường của lớn, trường đó nhận trẻ con.”
DTV
Quý Nguyên chỉ thể trai giúp đỡ.
Quý Dương lắc đầu : “Bọn học xong cấp 1 với cấp 2 mới lên cấp 3.”
Không thể học với , Quý Nguyên chẳng thiết tha cơm nước gì nữa.
Thịt và trứng hấp Tống Thời Hạ mang về, bé chỉ ăn hai miếng thôi.
Tống Thời Hạ ngờ bé buồn tới , lập tức mềm lòng nghĩ là cứ bế bé tới nhà ba chồng luôn cho , dù mẫu giáo cũng cần học thường xuyên mà.
Quý Duy Thanh chiều ý bọn trẻ như thế, dắt Quý Nguyên thư phòng răn dạy một hồi.
Lúc , bé cũng quấy đòi theo cô nữa.
Trong nhà, phản ứng bình tĩnh nhất chính là .
Buổi tối, Tống Thời Hạ , đối mặt với .
“Hôm nay gì với bọn nhỏ mà chúng lời thế?”
“Anh bảo bọn nhỏ ngoan ngoãn lời , đừng rước thêm phiền phức cho em.”
Tống Thời Hạ tin lắm: “Thật ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-278.html.]
Đáp án chính là trong ổ chăn của cô thêm một .
Cô nghĩ ngày mai học nên chui chăn của , ngờ hôm nay chủ động.
“Anh chui qua đây gì?”
Quý Duy Thanh gì, chỉ im lặng ôm cô.
Cô vươn tay chọt chọt lồng n.g.ự.c của : “Không là nỡ để em đấy chứ?”
Cô cảm thấy chuyện hoang đường.
Quan hệ vợ chồng hài hòa chỉ thể rõ là một chồng , nhân phẩm tệ, nhưng thể chứng minh yêu cô nhiều cỡ nào.
Thật lâu , Tống Thời Hạ cho rằng đang ngủ thì thấy một tiếng “ừ” thật khẽ.
Phản xạ của chậm thế nhỉ?
Cô chọt : “Anh ngủ ?”
Anh nắm chặt lấy tay cô, , ngủ, chẳng lẽ hổ ?
Một khi ý tưởng , ...
Tống Thời Hạ thể tưởng tượng dáng vẻ hổ của là thế nào.
Cô mò tìm kiếm trán của , bất cẩn đụng trúng chóp mũi .
Cô còn kịp câu chúc ngủ ngon, lẽ cho rằng cô đang bật đèn xanh, thế là một bàn tay nhanh chóng vói lớp áo ngủ của cô.
Anh dè dặt di chuyển lên từ từ, giống như tìm món đồ chơi thú vị, thích nỡ buông, cứ xoa nắn liên tục.
Một bàn tay còn thì liên tục vuốt ve tấm lưng trắng mịn tỳ vết của cô.
Tống Thời Hạ cụng trán lên lồng n.g.ự.c , khẽ: “Sao rón rén như trộm thế.”
Anh gì, nhưng thở dần trở nên hỗn loạn.
Hơi thở nóng hổi khiến trái tim cô cũng nóng lên, cô kề sát , đối phương cũng gì tiếp nữa.