Bạch Thu Thụy hiểu vì tìm cớ thế : “Cô bảo tập trung học tập, thôi, cô nàng bên nhường đấy.”
Trịnh Thắng Lợi tức thì sáng mắt lên:
“Cảm ơn Bạch. em hỏi thật, Bạch thích cô gì chứ, thế chẳng tìm cớ , rõ ràng là thả mồi nhử nhưng câu.”
Bạch Thu Thụy chằm chằm lưng Tống Thời Hạ: “ chờ .”
Tống Thời Hạ chợt cảm thấy sống lưng lành lạnh, hôm nay mặc mỏng quá ?
Vốn còn tưởng áp lực mà giáo sư Quý tạo cho cô quá lớn, nhưng ngờ đề thi chỉ đơn giản như 1+1=2.
Đương nhiên đề thi đến mức như thế, nhưng theo cái của Tống Thời Hạ, cô cảm thấy đề thi kiểu chẳng khác gì chỉ rõ đáp án , cô đề xong đáp án.
Chỉ cần môn hóa và vật lý gặp vấn đề gì thì thể lọt Top 10.
Hai hôm thi học kì, Tống Thời Hạ cảm nhận rõ ràng đãi ngộ cấp quốc bảo là thế nào.
Nghỉ trưa thì chị cả và cô Mạnh dẫn xuống căn tin dành cho giáo viên, gọi một bàn ba món mặn và hai món chay.
Các bạn học khác bò bàn nghỉ trưa, cô thì cô Mạnh dẫn phòng giáo viên nghỉ cho yên tĩnh.
Cô Mạnh quá nhiệt tình, từ chối , mà chị cả cũng về phía cô Mạnh, càng thể từ chối.
DTV
Mọi đều ăn ý, ai hỏi Tống Thời Hạ bài thế nào, chỉ cô đừng quá căng thẳng, cứ coi như bài kiểm tra thường ngày thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-319.html.]
Tống Thời Hạ cảm động và cũng bất đắc dĩ, một kì thi giữa kì khiến cô thể nghiệm cảm giác thi đại học sớm.
Trong giờ thi, Trịnh Thắng Lợi thò đầu chép bài của Tống Thời Hạ.
Cậu ngay bàn , chếch một vị trí, rướn là thấy phần bài thi trắc nghiệm, thế là vội vàng chép ngay.
Giám thị cũng thấy nhưng ai nhắc nhở, bởi vì đám đầu gấu nhí đến trường chỉ để kiếm cái bằng, đa các đợt thi đều xếp ở cùng một trường thi.
Hàn Dung ở nhà chờ, trông thấy chồng về bèn trách:
“Anh cũng thật là, hôm qua dặn bao nhiêu , nhớ gọi điện cho cảnh vệ, thế mà cứ quên thôi, may mà con cẩn thận dặn với Tiểu Lý.”
Quý Học Nhai lúng túng:
“Hôm qua bọn chuyện quên cả việc , may mà ảnh hưởng đến chuyện thi cử của con dâu, thì thành tội đồ của cả nhà mất.”
Hàn Dung tức giận :
“Không ảnh hưởng, nhưng suýt thì ảnh hưởng đấy. Lần coi như em thấy rõ bộ mặt của nhà bên , thường tiếp xúc , tiếp xúc nhiều mới thấy xí.”
“Làm ? Vợ lão Vu khua môi múa mép gì ?”
Hàn Dung nhạo:
“Là con bé Vu Phương cơ. Em sang mượn xe đạp chở Tiểu Tống thi thì sức từ chối, là con gái nó nhớ ba, đưa con gái qua bên chơi.
Trước con bé nửa đêm sốt cao, em tự bố trí cho hộ sĩ giỏi nhất chăm sóc con bé, thế mà giờ…”