“Chè đậu xanh dễ , cũng tác dụng giải nhiệt giải khát, nhưng khai vị.
Chị nghĩ mà xem, ăn lẩu cay uống một ly nước ô mai chua chua ngọt ngọt, tăng cảm giác thèm ăn hơn .
Thạch đường đỏ là thứ vốn ít lãi nhiều, dù chị bán với giá một bát 5 xu thì cũng thể hòa vốn .”
Tống Xuân Hạ mà sửng sốt.
Tôn Quốc Cường cũng gật gù tâm đắc, nhất định dốc sức cho Mao Đản nhà học hành đàng hoàng, lên tới đại học là nhất.
Nhìn mà xem, sức mạnh tri thức đúng là gì bằng.
Mọi ở đây đều hết sức tin tưởng Tống Thời Hạ, Tống Xuân Hạ cũng thử xem, bèn hỏi xin công thức .
Chị định nhập hàng ở cửa hàng trung y tại thị trấn, bằng sẽ bắt chước, cho nên định tranh thủ khi còn ở đây thì mua nguyên liệu đầy đủ, về nhà chỉ việc dùng thôi.
Tống Thu Sinh cũng tới nơi.
Ban nãy gọi điện tới nhà, Tống Đông Đông điện thoại, rằng chị ngoài.
Tống Thu Sinh đoán cô tới xưởng rượu, nhưng tới đó tìm em gái, đang thông báo tin vui, bèn hộc tốc chạy tới tứ hợp viện.
“Xe em tới đấy.” Tống Thu Sinh hớn hở khoe, đồng thời sắc mặt còn thoáng một tia kì dị.
Đi nhận xe, cũng gặp cha vợ tương lai, ông Diêu đích đưa xe tới thủ đô cho em gái .
Chậc, cô em của nể nang thật đó.
Tống Thời Hạ cảm thấy thái độ của trai khác thường, nhưng vì tin tưởng nên vẫn cùng ngoài.
Trong nhà, bà Tống tiếp tục khuyên họ hàng:
“Đã hẹn , chơi thêm mấy ngày hẵng về, chẳng mấy khi dịp chơi xa, Thời Hạ nhà cũng thế .”
Những họ hàng ngó , tới đây vốn chỉ định ‘xin’ chút vận học vận thi về cho con cháu, ở lâu quá, ăn chầu uống chực nhà cháu mãi cũng thấy ngại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-522.html.]
“Chị ơi, là chúng mua gạo về tự cơm, chơi thì bộ là , tiết kiệm bao nhiêu bấy nhiêu.”
Bà Tống chần chừ một lát cũng gật đầu:
“Vậy cũng , chúng tự nấu ăn, chỗ cũng nhà bếp mà.”
Tống Thời Hạ xe với trai.
“Anh, chuyện gì mà vội thế?”
Tống Thu Sinh ghen tị bảo:
“Có nghìn dặm xa xôi tới tìm em, hiện giờ em oai thật đó.”
Tống Thời Hạ bật .
“Đừng trêu em nữa, rốt cuộc là ai? Họ hàng nhà ?”
chắc là , nếu là họ hàng nhà thì hẳn thông báo cho cha mới đúng.
Tống Thu Sinh nhấn chân ga, ngữ điệu đầy tang thương:
“Ba Diêu Tuyết tìm em, đích đưa ô tô tới thủ đô cho em luôn đấy, đãi ngộ bậc , trai em mơ cũng dám mơ tới luôn.”
Tống Thời Hạ kinh ngạc:
“Thật ạ? Nể mặt em cơ ?”
DTV
Tống Thu Sinh lườm một cái.
“Anh cũng đang vì em nể nang như thế? Phải nhớ giúp vài câu mặt bác đấy nhá.”
Tống Thời Hạ bảo đảm:
“Anh yên tâm, cứ giao cho em, bảo đảm tết tới nhà chúc tết sẽ cho bàn ăn cơm.”