Tống Thời Hạ đổi lộ trình, về nhà ngay mà rẽ sang xưởng rượu kiểm tra sổ sách.
Bác Diêu hợp tác với cô, nhưng cô chỉ thể bảo đảm mỗi tháng xuất mười lu, tức là mỗi dạng 100 bình 500ml thôi.
Cô thể đặt bộ tinh lực xưởng rượu .
Tống Thời Hạ rót một lọ rượu đào mang về nhà, tính cho giáo sư Quý nếm thử.
Trời nóng thế ở nhà tiểu luận cũng nên uống chén rượu nghỉ ngơi một chút.
Quý Duy Thanh vận áo sơ mi trắng bàn , trán lấm tấm mồ hôi, Tống Thời Hạ thấy thế bèn bật quạt cho .
“Nóng thế mà bật quạt lên .”
Quý Duy Thanh ngẩng đầu, đáp: “Không thời gian, đang mắc kẹt đúng chỗ quan trọng nhất.”
Tống Thời Hạ đặt chén rượu lên bàn:
“Em mang rượu đào cho nếm thử, rượu nhẹ lắm, vài độ thôi, sợ say. Em đặt ở đây nhé.”
Quý Duy Thanh mệt mỏi ngẩng lên, bóp trán: “Qua đây ôm chút .”
Tống Thời Hạ nhướng mày với : “Anh đang bận cơ mà?”
“Không tìm manh mối, nghỉ giữa giờ một lát.”
Tống Thời Hạ ngoan ngoãn lòng , tựa lưng lồng n.g.ự.c vững chãi của , cho lẽ sắp về nhà.
DTV
“Cũng may mà em dặn trang hoàng tầng hai, bằng bác Diêu tới ở sẽ thấy thoải mái.”
Quý Duy Thanh gác cằm lên vai cô: “Có về nhà với em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-534.html.]
Hơi thở nóng ẩm của phả lên vành tai Tống Thời Hạ.
Tống Thời Hạ thấy nhột, vội né :
“Không cần, ở nhà nấu cơm cho, lúc luận thể tới thư viện phòng thí nghiệm tìm tư liệu tiện.
Em dẫn đám nhỏ chơi mấy ngày thôi, cũng việc gì, chỉ về đó linh vật mà, mà theo sẽ thấy chán lắm.”
Sáng hôm , Tống Thời Hạ đưa họ hàng mua quần áo.
Cô ghé cửa hàng bình dân trong trung tâm thương mại, mua cho mỗi một chiếc áo cộc tay cùng với một đôi xăng đan.
“Thật sự đắt ạ, cũng chả bao giờ mới lên thủ đô chơi, cháu tiếp đón chu , chỉ sợ chịu tới.”
Người trầm mặc ít lời như mợ Tống Thời Hạ cũng lên tiếng:
“Lần để cháu tốn kém quá , nào là vé tàu nào là cơm nước ở nhà hàng, còn mua áo với giày, như thế nào dám mặt dày lên đây nữa.”
Bà Tống bảo:
“Đều là nhà, gì , đây là tấm lòng của Thời Hạ, chịu nhận sẽ con bé nghĩ linh tinh, tưởng sơ suất ở khiến phật lòng.”
Mua xong đồ, Tống Thời Hạ mới nhắc tới chuyện chính với .
Bà Tống vỗ ngực:
“Chuyện quan trọng thế con sớm, mau đặt vé tàu cho về thôi, về ngay còn chuẩn cho chu đáo.”
Những họ hàng thấy bà lo lắng mới xúm hỏi chuyện gì.
Tống Thời Hạ giải thích với rằng trai cô chuẩn đính hôn.
Mọi gia cảnh của Diêu Tuyết nên hiểu vì bà Tống phản ứng mạnh như thế, nhưng tất cả đều hiểu ý, nhanh nhẹn thu dọn hành lý.