Quý Yên Nhiên ôm tay chị dâu nũng:
“Em chị dâu em nhất mà, nhất định chị sẽ bỏ mặc em gái đáng yêu .”
Tống Thời Hạ hết cách cô em chồng, đành chọc chọc má cô bé, cảnh cáo: “Coi chị là vạn năng đấy .”
Tới ký túc xá, Tống Thời Hạ quan sát một lượt, lo lắng hỏi: “Em ở nơi liệu quen ?”
“Hồi cấp ba, ký túc trường em cũng như thế mà, thực ở cũng , chỉ điều, mùa đông dậy sớm lấy nước nóng, còn ngày thường thì cả thôi.”
DTV
Ký túc xá của Quý Yên Nhiên là kiểu phòng 6 , 3 giường tầng, giữa phòng một chiếc bàn dài.
Trên bàn kẻ đường ranh giới, chia sáu phần cho mỗi sinh viên sử dụng.
Tủ quần áo bằng gỗ, mỗi chỉ một chiếc tủ nhỏ, còn tự trang khóa.
Phòng ngủ ban công và bồn rửa mặt, cả phòng vệ sinh riêng, tính thì điều kiện cũng tệ.
Tống Thời Hạ quanh phòng một vòng.
“Tin là buổi sáng thể rửa mặt ở phòng, cần chen chúc ở nhà tắm với ở cả một tầng.”
Quý Yên Nhiên gật đầu.
“ , thể phơi quần áo ở ban công, như thế là còn hơn cả ký túc xá trường cấp ba của em .”
Các bạn cùng ký túc còn tới, Tống Thời Hạ giúp Quý Yên Nhiên trải giường, sắp xếp đồ đạc xong mới mua đồ dùng sinh hoạt.
Tống Thời Hạ chọn khăn bông, xà phòng thơm, bàn chải, kem đánh răng, cốc đánh răng, chậu rửa mặt và những đồ dùng cần thiết khác.
Quý Yên Nhiên : “Mấy thứ em đều mang mà, mua thêm hai chiếc chậu là chị ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-575.html.]
Tống Thời Hạ cô em chồng: “Thế em tính xem cuối tuần về nhà thì dùng cái gì ?”
Quý Yên Nhiên giật hiểu : “Ừ nhỉ, em mang hết thì lúc về nhà lấy gì dùng.”
Vì thế, đó cô bắt đầu lẽo đẽo theo chị dâu chọn mua đồ, còn liên tục ảo não oán trách bản nghỉ hè quá trớn, chơi nhiều đầu óc trì độn cả .
Thậm chí, cô còn bắt đầu hoài nghi bản : “Chị ơi, em chắc đến mức học kém quá trường cho thôi học chứ?”
Phía tiếng ai đó bật .
Tống Thời Hạ và Quý Yên Nhiên đầu, lưng hai cô là một đội lính sắp hàng chỉnh tề, hai cô đang chắn đường .
Cả hai vội vàng dẹp qua một bên nhường đường.
Quý Yên Nhiên lén liếc đàn ông mặc quân trang đầu.
Cao lớn hơn thì cũng gì ghê gớm , tay cũng bó bột đó thôi, thật là thiếu lịch sự, còn lén chuyện của khác.
Người đàn ông tiếp tục dẫn đội ngũ tiến về phía mấy bước, đó hô khẩu lệnh cho đội dừng .
Cậu lính thứ hai kêu bước .
Cậu chạy tới mặt Quý Yên Nhiên, mặt đỏ hồng lên nhưng vẫn nghiêm trang : “Đồng chí, xin , nên tiếng.”
Quý Yên Nhiên lập tức hiểu , mới trách lầm bệnh.
Cô chột gật đầu chấp nhận lời xin : “Không , .”
Dọc đường , Quý Yên Nhiên dường như hổ thẹn, ánh mắt lơ đãng như thể đầu óc đang lang thang ở phương nào.
Cha là một quân nhân, quân nhân thương là vì nhiệm vụ, thế mà nhạo thương, thật là xa.