Trần Kiều vụng về khích lệ:
“Cô nhất định thể ! Vừa mới đưa thị trường bao lâu cháy hàng như thế, đủ để chứng tỏ sản phẩm của nhà cô chăng!”
“Chúng cùng nỗ lực lên, chờ mong ngày cô trở thành bà chủ xưởng quần áo đấy.”
Trần Kiều mỉm .
là cô trở thành chủ xưởng quần áo, bán những mẫu quần áo do thiết kế, mắt còn đang ở trong giai đoạn bày quầy để gom tiền.
Nếu thiết kế quần áo dựa xu thế thịnh hành trong ký ức của cô , nhất định sẽ dẫn đầu xu hướng.
Chỉ cần kiểm tra nghiêm ngặt mảng chất lượng thì sợ thể gầy dựng sự nghiệp của riêng .
Ai cũng ba phụ nữ thành một tuồng kịch.
ba phụ nữ cùng dạo phố vui vẻ hòa thuận, tuổi tác của bọn họ chênh nhiều, nhưng thể thiết với đến .
Thím Phùng ôm vài cuộn vải bông về: “Hai đứa chuyện gì mà tươi như hoa thế?”
Tống Thời Hạ tủm tỉm trả lời: “Bọn cháu đang tưởng tượng sẽ thành phú bà.”
Thím Phùng nghiêng đầu: “Phú bà? Cái từ vẻ như hơn 30 tuổi thế.”
“Cũng tầm đấy ạ, chờ cháu với Trần Kiều kiếm nhiều tiền thì cũng đến 30 tuổi .”
Thím Phùng lớn: “Mới 30 tuổi mà gọi là phú bà ?”
Trần Kiều trịnh trọng gật đầu: “Phụ nữ 30 tuổi mà tiền thì gọi là phú bà đấy ạ.”
Thím Phùng : “Vậy xem thím cửa , phú bà .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-638.html.]
Tống Thời Hạ đáp:
“Tương lai của thím tiền đồ vô lượng mà, cuối năm nay giáo sư Tạ nhà thím sẽ buổi đánh giá chức vụ đúng ạ?
Năm nay thể tăng lương . Chờ thím nghiệp lớp bổ túc xong kiểu gì cũng thể quản lý trong trường học, bát sắt thế còn ghê gớm hơn cả phú bà nữa.”
Trần Kiều gật đầu tán thành.
Thím Phùng thì vô cùng vui vẻ, cảm thấy cũng lý lắm.
“Cháu dẻo miệng quá, thím thích nhất là chuyện với cháu đấy.”
Ba cùng dạo phố xong, Tống Thời Hạ kéo hai ăn mì xào tương.
DTV
Tống Thời Hạ tẩy não hai :
“Phụ nữ nên đối xử với bản một chút, khó khăn lắm mới ngoài một chuyến.
Đừng chỉ lo nghĩ cho chồng với con, ăn một tô mì xào tương thì tốn mấy đồng của mấy ông chồng chứ?
Đâu chúng thể kiếm tiền, kiếm tiền chính là để sống thoải mái hơn mà.”
Thím Phùng cảm thấy lý.
“Cháu đúng lắm, lúc mỗi ngoài, ngửi thấy mùi thơm thím cũng dám lâu, thầm nghĩ ráng nhịn một lát, chờ về nhà thể ăn cơm cho chắc bụng.
Trừ khi dắt đám nhỏ theo mới nỡ tiêu tiền mua mấy cái bánh bao thịt cho bọn nhỏ, bản thím xưa nay ngoài bao giờ nỡ tiêu tiền cho bản .”
Trần Kiều cũng khuyên thím Phùng:
“Thím , chúng cần hà khắc với bản như thế , thức ăn bán bên ngoài cũng đắt.
Bây giờ ăn, chẳng lẽ chờ già , rụng hết răng, ăn nổi mới thấy hối hận vì lúc còn trẻ ăn thử ?”