Hai đứa nhỏ ăn cơm xong dây đầy , ba xách lên phòng đồ, hai đứa mặc quần áo sạch chạy bịch bịch xuống lầu.
Quý Dương và em trai tò mò chạy tới quả sầu riêng, đó tỏ vẻ ghét bỏ.
Quý Nguyên bịt mũi lùi : “Mẹ ơi, cái hôi quá.”
Quý Dương cũng chun mũi, kiễng mũi chân lên quả sầu riêng.
“Con nhím c.h.ế.t ạ?”
Hàn Dung lớn:
“Cháu ngoan, cái là sầu riêng, các cháu đây là trái cây vùng nhiệt đới, con nhím màu trắng đen mà.”
Quý Dương nhận nhầm nên hổ đỏ mặt sô pha.
Tống Thời Hạ ngoắc hai em:
“Đừng trốn chứ, mau tới đây xem cho trái cây nhiệt đới , cái trái cây bình thường .”
Quý Dương thò đầu lưng tựa sô pha, mặt vẫn còn đỏ bừng.
Giáo sư Quý tay cầm cốc nước rỗng xuống cầu thang.
“Tiễn các bạn cùng phòng của em về ?”
Tống Thời Hạ nhỏ giọng phàn nàn:
“Họ , ngày mai họ tàu về. Bên chỗ các sắp xếp hợp lý gì cả.
Rõ ràng thể cho nghỉ nửa tháng, cứ để cách mỗi tuần thi một môn, từ tháng 11 đến tận cuối tháng 12, chỉ nghỉ đông một tháng.”
Giáo sư Quý cũng giận:
DTV
“Trưởng khoa sợ thi cuối kỳ học nhiều quá nên mới kéo dài cho thời gian học, các sinh viên cũng đỡ nợ môn.”
Tống Thời Hạ nhún vai:
“Sự thật chứng minh, mấy môn dễ nợ môn dù cho nhiều thời gian hơn thì cũng thế cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-648.html.]
Vẫn dựa giáo viên vạch trọng điểm thì hiệu suất mới nhanh hơn , một quyển sách dày cộp, dù cho một tuần thì cũng thể học nổi.”
Quý Duy Thanh lắc đầu bật : “Em là sinh viên, cãi với em.”
Nói xong, rót một cốc tiếp tục lên lầu luận văn.
Tống Thời Hạ dẫn hai đứa bé rửa tay, dạy cho bọn trẻ xoài, sầu riêng, dứa, long nhãn với cam.
“Cam với quýt giống hở ?”
Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:
“Không giống , vỏ cam dày hơn, thể bóc tay , dùng d.a.o cắt thành miếng nhỏ. Quýt thì thể dễ dàng bóc vỏ.”
Quý Dương ngẩng đầu lên: “Mẹ, con thể ăn một quả cam ạ?”
Tống Thời Hạ xoa xoa cái đầu nhỏ của bé:
“Tạm thời thể ăn , cam vẫn chín hẳn, ăn bây giờ nó sẽ chua hơn quýt đấy.”
Quý Dương và em trai liên tưởng tới quả cam chua ê răng thì rùng một cái, bé vội bỏ quả cam xuống: “Bọn con ăn nữa.”
Tống Thời Hạ tủm tỉm dặn dò: “Chờ nó thành màu vàng là thể ăn, sẽ ngọt hơn cả quýt đấy.”
Quý Nguyên nghĩ mãi vẫn hiểu tại quả cam chua lè đổi màu thì mùi vị cũng đổi theo.
Cậu bé ngẩng đầu lên: “Mình thể dùng bút màu để tô màu cho nó ạ?”
Tống Thời Hạ và chồng đều bật : “Bé ngoan, , chờ trái cây tự đổi màu mới nha.”
Nhóc con đáng yêu quá, Hàn Dung cho trái cây trong chum gạo: “Con đưa hộp cơm ?”
Tống Thời Hạ dọn dẹp bàn ăn:
“Hôm nay là Tiểu Lưu canh gác, bên ngoài lạnh như d.a.o cắt mặt , các gác thật sự vất vả.”
Hàn Dung khỏi thở dài:
“Tết nhất mấy đứa nhỏ mới nghỉ vài ngày, haiz, đều là con cưng của cha ở nhà cả.”