Không đợi bà do dự bao lâu khách đến mua nửa cân sơn .
Bà thấy sắp mua hết thì vội vàng nhịn đau mua hết quả sơn còn và một quả dứa.
Khi mua xong bà mới nhớ nếm thử xem sơn ngọt , bà bóc vỏ sơn màu vàng óng , trông khá ngon đấy.
Cho sơn trả miệng, nước ngọt lịm thấm cả tận tim, còn ngọt hơn cả dâu tây.
Bà cảm thấy bỏ tiền đáng, mặc dù đắt nhưng thể ăn nổi.
Bà vội vàng hỏi: “Cô gái, khi nào thì cô bán tiếp?”
Tống Thời Hạ vẫn đáp như cũ:
“Trong nhà cháu chỉ trồng từng thôi, còn là khi nào, thể là mùa hè sẽ bán nho và dưa hấu ạ.”
Bà hàng xóm tiếc nuối, đồng thời cũng thấy may mắn vì do dự.
Tống Thời Hạ tìm ba kéo xe để kéo rương đồ đến căn nhà thuê tạm thời, cất hết tất cả rương gian.
Cô lấy hai mươi lăm cân hoa quả bán, tổng cộng bán mười loại hoa quả, 250 đồng.
Ngoại trừ tiền thuê phòng, xe, quầy hàng và lượng hoa quả cho khách ăn thử thì trong hai tiếng, cô kiếm 255 đồng.
Để tránh cho khác thấy thì cần thuê nhà.
Tống Thời Hạ về nhà thuê, cất dọn đồ xong thì chuẩn rời khỏi đây.
Chủ nhân căn nhà là một phụ nữ mang thai và một cô con gái, chồng là thợ điện, thường xuyên về nhà.
Tống Thời Hạ đưa cho bé gái một quả táo.
“Cô đây, căn phòng dọn dẹp như ban đầu, cảm ơn cháu và cháu cho cô thuê phòng hôm nay nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-66.html.]
Cái cớ thuê nhà của cô là ở nơi khác đến tìm , dám ở bên ngoài nên mới thuê nhà cô ở một ngày.
Lúc ở nhà sách phiền phức, cô cũng quan tâm đặc biệt vì phận của Quý Duy Thanh .
Nếu như Quý Duy Thanh thì khó giải thích.
Quý Học Nhai về nhà, bàn một đĩa dâu tây đỏ tươi rửa sạch.
Anh phòng bếp: “Em mua dâu tây ở mà to thế?’
Hàn Dung đang bận dừng tay :
“Hôm nay trong đơn vị chồng của một đồng nghiệp nữ đến xin nghỉ thai sản mang dâu tây đến, em thấy cũng ngon nên nhận.”
Quý Học Nhai đồng ý: “Xin nghỉ thì xin nghỉ, em nhận quà gì?”
Hàn Dung liếc :
“Người đến chào hỏi mang theo quà cáp, em nhận thì sẽ nghĩ thế nào?
Huống hồ chỉ đưa dâu tây thôi, cán bộ ở ngay trong phòng, em thể phạm sai lầm chắc?”
Lúc sắc mặt Quý Học Nhai mới dịu .
DTV
“Không những trẻ tuổi học mấy chuyện đó ở , còn may là dâu tây, nếu thì phê bình thật nặng mới .”
Hàn Dung cầm lấy một quả dâu tây chặn miệng chồng .
“Anh ăn , em nỡ ăn chỗ dâu , chắc Dương Dương và Nguyên Nguyên sẽ thích lắm.”
Quý Học Nhai chép miệng, dâu ngọt, ông cầm một quả nữa lên.
“Lần mua cho bọn trẻ là , trông em keo kiệt kìa.”
Hàn Dung thèm để ý đến ông: “Anh già đầu còn thích ăn mà.”