Ngẩng đầu thấy Hà Kiến Quân còn dám ăn, cô bèn nhắc:
“Ăn mau , để nguội ăn cho dày , nếu thấy khó chịu thì uống chút canh cho dày ấm lên .”
Hà Kiến Quân mím môi cầm đũa gắp đồ ăn, trong lòng dâng lên một nỗi hổ thẹn như thể đang lợi dụng chiếm lời của khác.
Cậu ăn cúi gằm mặt xuống, dám ngẩng lên.
Tống Thời Hạ thấy thế, lòng âm thầm thấy may mắn vì chiều nay kiểu cơm phần thế .
Nếu ăn chung mâm như bình thường, khi học trò dám gắp thứ gì mất thôi.
Nhìn cách ăn mặc cũng thể đoán gia cảnh học trò khó khăn lắm, tuy sinh viên của trường đa đều thuộc những gia đình bình thường nhưng điều kiện gia đình Hà Kiến Quân lẽ còn mức trung bình.
Giày vết khâu, cả vết gắn keo nước, áo bông cũng xẹp xuống , cổ tay áo cũng ngắn một đoạn, chắc là khó mà đủ ấm áp.
Tống Thời Hạ tự lúc gì cũng khả năng tổn thương đến lòng tự trọng của đối phương.
Vì thế, cả ba lớn đều chỉ lẳng lặng dùng bữa, chỉ hai nhóc con ríu rít luôn miệng, giúp bầu khí bớt trầm mặc.
Quý Duy Thanh lơ đãng ăn nghĩ đến những vấn đề khả thi trong luận văn của học trò , phát hiện sự khác thường bàn cơm.
Ăn xong, Tống Thời Hạ còn kịp lên thì Hà Kiến Quân bật dậy, nhanh nhẹn thu dọn bàn ăn.
“Để đấy cô cho, em là khách mà, để khách dọn dẹp ?”
Hà Kiến Quân hổ im, lắp bắp mãi mới một câu: “Em ăn một bữa thịt nhà thầy cô, cũng nên mấy việc ạ.”
Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài, bé lòng tự trọng quá lớn, ăn của khác một bữa thịt liền việc trả ngay, hẳn là cảnh gia đình khó khăn lắm.
“Vậy , qua đây với cô.”
Tống Thời Hạ nhân lúc chuẩn , nhanh nhẹn đổ nồi một ít dung dịch tẩy rửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-683.html.]
“Rửa với cái dễ sạch hơn.”
Hà Kiến Quân lúng túng gật đầu, thực để chịu khó rửa mấy lượt nước cũng sạch , cần dùng chất tẩy rửa.
Hà Kiến Quân rửa bát và dọn dẹp căn bếp chỉ trong năm phút.
Khi bước khỏi bếp, Quý Duy Thanh mới ngẩng lên, vẻ khó hiểu.
chỉ trong nháy mắt, trở như thường, gọi Hà Kiến Quân phòng khách tiếp tục thảo luận.
Hà Kiến Quân rụt rè sô pha, nơm nớp lo sợ quần áo cọ bẩn sô pha nhà thầy.
Tống Thời Hạ bưng trái cây và .
Hà Kiến Quân vội bưng tách , sợ cô Tống nhét bánh trái cho .
“Hai thầy trò chuyện , em dắt con ngoài tản bộ tiêu thực một lát.”
Khi Tống Thời Hạ về, trong nhà chỉ còn Quý Duy Thanh đang hí hoáy gì đó sô pha.
Tống Thời Hạ lưng , vòng tay ôm cổ : “Học trò của về ?”
“Ừ, nghĩ bên ký túc xá hình như quy định giờ đóng cổng nên cho em về .”
Tống Thời Hạ thử hỏi: “Có hài lòng với học trò ?”
Quý Duy Thanh mỉm , mày giãn :
DTV
“Đây đúng là học trò thiên phú nhất mà gặp , tư duy cũng rộng, thích.”
“Em cũng cảm thấy bé thuộc dạng nhân tài chịu khổ nhọc thời đầu, nhưng tương lai nhất định sẽ tỏa sáng.”
Cậu học trò lòng tự trọng mạnh, như đầu óc thông tuệ cùng với một hướng dẫn kiệt xuất thì tương lai nhất định thể tầm thường.