Tống Thời Hạ gọi cho , đổi cách khác:
“Nhà thì gì cái gì cần thừa kế , cần nối dõi tông đường thì con với Đông Đông đấy, lo hương khói cho các cụ.
Con lấy chồng, sinh con đều vấn đề gì lớn, con chỉ sợ con con của , lòng sẽ thiên vị bất công.
Mẹ , nỡ lòng nào trơ mắt thấy Đại Bảo với Tiểu Bảo miếng cơm nóng mà ăn ?
Rõ ràng ba thích hai đứa lắm mà, con sinh quan trọng gì.
Hai đứa đều do con nuôi dạy chăm nom từ nhỏ, ơn sinh bằng ơn dưỡng, câu sai ?”
Bà Tống con gái hỏi dồn, cứng họng đáp .
Bà chỉ cảm thấy sự nghiệp của con càng ngày càng phát triển, về thừa kế thì thế nào?
Tuy bà cũng thích hai đứa nhỏ nhưng thì đó cũng cháu bò từ trong bụng con bà , nhỡ lớn lên chúng nó bạc bẽo với Tiểu Hạ nhà bà thì ?
Không con ruột, chỉ một thứ ràng buộc là đạo đức của con , lòng khó dò, ai .
“Mẹ, con lo lắng điều gì, những điều đó con đều lường cả, cho nên cần tự tạo phiền não cho bản gì.
Mỗi ngày ba đều bận như thế, đừng để chuyện của con phiền lòng thêm nữa, cứ nghĩ tới tiền trong sổ tiết kiệm đang ngày một tăng lên thôi.
Còn việc của nhà con, kết quả tệ nhất cũng chỉ là đau lòng một phen mà thôi, thấy đúng ?”
Bà Tống lẳng lặng gật đầu chấp nhận:
“Ừ thôi, con sinh thì sinh cũng , mỗi năm khuyên con một thế , cũng thấy phiền lắm chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-708.html.]
Tống Thời Hạ còn cố tình nước lấn tới.
“ mà, sinh sinh quan trọng, con nhiều tiền như thế, chả lẽ còn sợ già sống nổi, ai chăm?”
“Phủi phui cái mồm, linh tinh, Đại Bảo với Tiểu Bảo đều là bé ngoan, con chỉ cần trông chừng chúng nó cẩn thận, đừng để bọn nhỏ giao du với thì lo.”
“Mẹ yên tâm, khi thành niên, hai đứa đều sẽ rời khỏi phạm vi đại học Yến Kinh , con còn cảm thấy lâu cũng phiền chứ.”
Hàn Dung mà bật , chờ con dâu cúp điện thoại mới bước nhà, bộ thấy.
“Sao nay con dâu ở nhà thế, tiết học ?”
Tống Thời Hạ đoán chồng đột nhiên tới chơi thế , hẳn là chuyện gì liên quan đến vụ giục sinh thêm em bé, nhưng cô hỏi tới mà chờ bà chủ động nhắc.
“Chương trình học của năm ba cũng bớt , nay ăn trưa xong con sẽ sang bệnh viện thăm mạch với giáo sư Ngụy thôi ạ.”
Hàn Dung tủm tỉm :
“Ấy chà, sinh viên bọn con ngày nào cũng bận rộn , thấy mặt con cũng gầy đó, bồi bổ thêm mới .”
Tống Thời Hạ dở dở : “Mẹ, nhà bữa nào chẳng hai món mặn một món chay, bao giờ thiếu thịt , con đói.”
Hàn Dung phản đối: “Hai mặn một chay mà đủ? Ít nhất cũng ba mặn hai chay mới .”
DTV
Tống Thời Hạ vội vàng từ chối: “Trong nhà chỉ năm , ăn hết ngần đồ ạ.”
“Cái , con đến bệnh viện thăm khám cho bệnh nhân, bận rộn cả ngày, chắc chắn những bữa ăn ở trường với ở viện đầy đủ, về nhà bồi bổ thêm.”
Tống Thời Hạ giải thích rằng cô chỉ đến bệnh viện y học cổ truyền với thầy giáo hướng dẫn 4 mỗi tháng thôi, đến nỗi bận rộn như bà .