Lưu Chiêu Đệ thấp thỏm : “ thạo việc mà, khi nghiệp thể tới đó ngay .”
Tống Thời Hạ cô , cất giọng trách cứ:
“Cậu , sinh viên xuất sắc cỡ như nghiệp nên việc ở mới xứng với năng lực ? Cậu hẳn nên tới các đơn vị tư pháp, hoặc tiếp tục học lên cao.
Trong suốt mấy năm học, luôn thành tích dẫn đầu, còn học bổng của chính phủ thì chắc chắn các đơn vị tư pháp sẽ tranh cướp chứ.
Nếu tới công ty thư ký thì quá lãng phí nhân tài, mới cảm thấy .”
Thư ký của giám đốc chỉ cần bằng trung cấp mấy trường cao đẳng là đủ.
Lưu Chiêu Đệ vất vả học hành bao năm hòng mong thoát khỏi gông cùm trọng nam khinh nữ của gia đình, trở thành sinh viên xuất sắc của đại học chính pháp, một tương lai rộng mở.
Nếu bỏ qua hết thảy, một thư ký tầm thường thì quá lãng phí ?
Tống Thời Hạ cho rằng khi nghiệp Lưu Chiêu Đệ nên hệ thống tư pháp việc, chừng thể lên tới vị trí thẩm phán nữa.
Mặc dù mắt còn nhiều khó khăn, nhưng xã hội hiện nay đang trong thời kỳ tràn ngập cơ hội, sinh viên nào nắm lấy cơ hội của , tương lai đều sẽ trở thành những địa vị, vai vế khó lường.
Lưu Chiêu Đệ tỏ ý hổ thẹn:
“Xin , phụ kì vọng của . Tại vì thích bầu khí trong công ty nên là một thành viên ở đó, còn tưởng hài lòng với hiệu quả việc của thì sẽ đồng ý cho tới đó việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-741.html.]
Tống Thời Hạ chân thành khuyên cô :
“Nếu chúng chỉ là chỗ bạn bè bình thường, chắc chắn sẽ mong tới cho , một thư ký năng lực như thế, ai mà mừng, khi đàm phán hợp tác cũng mặt mũi lắm chứ.
chúng là chỗ thiết, điều mong mỏi nhất chính là một tương lai nhất. Làm thư ký gì mất mặt, nhưng công việc lãng phí năng lực của quá.
DTV
Cậu là cô gái chịu khó nhất, nỗ lực nhất, và cũng giỏi nhất mà từng gặp, hiểu ?”
Lưu Chiêu Đệ từng nghĩ Tống Thời Hạ đánh giá cao đến thế.
Cô luôn cảm thấy, bản trừ khả năng học hành thì chẳng ưu điểm gì đáng để ghé mắt.
“Xin , …”
Tống Thời Hạ ngắt lời cô :
“Không cần xin , hiểu cảm kích vì giúp đỡ nên tới đây để giúp , nhưng bạn bè với , cần chi li như thế.
Cậu còn nhớ ước mơ của là gì ? Hiện giờ chỉ còn cách giấc mơ một bước nữa thôi, nếu thực hiện ước mơ của , sẽ thật lòng thấy mừng cho đấy.”
Lưu Chiêu Đệ nhớ tới ngày quyết tâm đăng ký đại học chính pháp, khi đó, cô trở thành một luật sư.
Khuyên bảo Lưu Chiêu Đệ đổi ý định , Tống Thời Hạ chợt cảm giác giống như đang nuôi dạy một cô con gái.
Cô lắc lắc đầu, đẩy ý nghĩ kì quái đó , lòng cảm thán, quả là lầm , tuy cô nàng ngốc chút nhưng là trọng tình trọng nghĩa, nhớ ơn.