Chiến hữu nhận lỡ lời, vội vàng xin : “Ông xem, miệng nó thối thế chứ, đáng ăn vài cái vả.”
Quý Học Nhai gượng , an ủi chiến hữu: “Mọi chuyện qua cả , chừng vài năm nữa cha con còn thể gặp ở .”
Người chiến hữu phản đối: “Ông linh tinh gì đấy, trông ông khỏe khoắn lắm, chắc chắn là cùng của cả đám chúng .”
Quý Học Nhai vỗ đầu gối to:
“Đời sống đủ , cháu trai cháu gái, chính mắt thấy con gái nhà trưởng thành. Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà con bé thành con .”
Chiến hữu cũng cảm thán: “Đám già chúng ai mà hâm mộ ông .”
Có chồng trông con giùm, Tống Thời Hạ Quý Yên Nhiên kéo chọn váy cưới.
Mấy năm nay, tình hình kinh tế lên, cuộc sống cải thiện, những nhà nào điều kiện thì khi tổ chức đám cưới đều thích mặc váy cưới, thích quấc tóc lên cài hoa tươi, hoa bách hợp và hoa hồng đỏ.
Quý Yên Nhiên vui vẻ :
“Năm đó chị Diêu kết hôn, hoa cài tóc dùng hết đều cho em cả, lúc em nghĩ, khi nào đến lượt , em cũng sẽ mặc váy cưới, cài hoa tươi.”
Tống Thời Hạ đẩy cô phòng thử đồ.
“Đi thử , may mà em kết hôn mùa hè, chứ nếu mùa đông thì mặc váy cưới run bần bật nhé.”
Quý Yên Nhiên thè lưỡi tinh nghịch, ôm chiếc váy trắng phòng thử đồ.
Cùng lúc đó, tại một vùng ngoại ô thủ đô, một chiếc xe biển đang .
Lái xe là một đàn ông râu tóc xồm xoàm, mặt còn một vết sẹo dài.
Tuy đường nét khuôn mặt cực kì tuấn tú nhưng cũng che lấp vẻ nghiêm khắc đến lạnh lùng của đó.
Ô tô thẳng trong đơn vị của Chu Việt, suốt dọc đường từng ngăn , mà nơi là một trong những nơi bảo vệ nghiêm ngặt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-chinh-trung-sinh-cuc-pham/chuong-756.html.]
Xe dừng, đàn ông bước xuống, lập tức nhận sự tiếp đón cấp bậc cao nhất.
“Vất vả cho đồng chí, ẩn náu bao năm, rốt cuộc trở .”
Quý Uyên kéo khóe môi, coi như đáp đối phương.
Lãnh đạo vỗ vỗ vai .
“Tiếp đây còn cần phối hợp thành vài chuyện, nhưng hôm nay một nhiệm vụ quan trọng hơn cả.
Ngày mau em gái kết hôn, mau sửa soạn bản về nhà , mấy năm nay thậm chí còn chẳng dám gặp ba nào.”
Cuối cùng, gương mặt Quý Uyên cũng một chút cảm xúc.
Môi giật nhẹ, định gì đó, lãnh đạo đẩy một cái.
“Đi , đợi xong việc nhà về báo cáo.”
DTV
Quý Uyên bước , lúc ngang qua Chu Việt.
Lãnh đạo chuyện , chỉ lắc đầu , với Chu Việt: “Cậu mới bỏ lỡ cơ hội chào hỏi một quan trọng đấy.”
Chu Việt hiểu chuyện gì đang xảy , bèn hỏi: “Là do bên phái xuống ạ?”
Lãnh đạo úp mở: “Không , ngày mai sẽ thôi.”
…
Quý Yên Nhiên bước lên xe, chợt vô tình liếc thấy một bóng quen thuộc, bèn buồn bực hỏi Tống Thời Hạ: “Chị , dạo em vẫn ở nhà bài đấy chứ?”
Tống Thời Hạ gật đầu: “Ừ, thế?”
“Em trông thấy một giống em, nhưng râu ria xồm xoàm nhếch nhác lắm, em nhớ rõ em thích để râu mà, kêu là để râu lôi thôi.”