Sau khi phỉ nhổ xong, Tô Thắng Dân cảm thấy, đó ông đồng ý với Lý Tân Kiến quả là quyết định sáng suốt.
Nếu , nếu như gặp chuyện may thì nhiều tiền hơn cũng ích gì .
Nghe xong những lời của ông cha già nhà , trong lòng Tô Trà thầm nghĩ: thằng con ngốc nhà địa chủ thì , còn đứa con gái ngốc thì một, hơn nữa còn đang sống cùng một sân với nhà cô kìa.
Tô Vận đến hỏi chuyện , Tô Trà cảm thấy chuyện tám chín phần mười quan hệ với Tô Vận.
Thế nhưng Tô Trà cũng khá tò mò, khi ở riêng chỉ chia năm trăm đồng, ba trăm đồng còn , Tô Vận lấy ở ?
Nửa đêm, bầu trời bên ngoài tối đen như mực, Tô Trà bỗng nhu cầu sinh lý, cho nên đang định ngoài giải quyết một chút.
Thế nhưng khi ngang qua phòng của Tô Vận, Tô Trà bỗng thấy tiếng chuyện.
Bước chân vốn đang định về phía nhà xí khẽ chuyển hướng, đó cả xổm nấp ở góc tường phòng của Tô Vận.
"Tiểu Vận, bao giờ thì lấy tiền thế? Đã một tháng đến nơi , chị con cũng sắp mai, hơn nữa, lúc con để nấu chút điểm tâm mang lên trấn bán đấy ư? Mẹ cân nhắc thấy việc cũng , chính vì thế cần lấy tiền để mua vài thứ."
Đây là giọng của bác dâu cả - Vương Quyên.
Sau đó Tô Trà thấy giọng của Tô Vận.
"Mẹ, thể đừng suốt ngày nhắc đến tiền, tiền, tiền hả? Đến giờ hẹn tự khắc sẽ lấy tiền. Lại , chị của con còn mai cái gì nữa, chị con với Cao Hưng Quốc đang đấy ư?" Trong giọng của Tô Vận lộ sự mất kiên nhẫn.
"Con linh tinh gì thế? Sao chị con thể ở bên cạnh Cao Hưng Quốc ? Không ông bà nội con đồng ý chuyện đấy ư?"
"Cái gì mà đồng ý đồng ý. Đều do mang theo tư tưởng cũ, thời đại bây giờ ép duyên nữa , bọn con cũng đang sống ở thời đại của . Hơn nữa, nhà cũng chia , ông bà nội còn quản chuyện của nhà chúng ?" Tô Vận phản bác.
"Mẹ con, thế nhưng, Tiểu Vận con cho một câu chắc chắn , tiền bao giờ lấy ?" Vương Quyên gì con gái , cho nên chỉ thể gượng gạo hỏi một câu như thế.
"Ngày mai con hỏi một chút."
"Được , ngày mai con nhớ hỏi cho rõ đó nhé."
"Con , đừng nhắc nữa. Con nhớ kĩ ."
Tô Trà thu trong góc, cô lén suốt nãy giờ mà thấy Tô Diệp gì cả.
Đến khi thấy tiếng mở cửa về phòng của Vương Quyên, Tô Trà mới vội vàng chuồn .
Đợi vài phút , khi Tô Trà giải quyết nhu cầu sinh lý xong, về đến phòng cô mới bắt đầu suy nghĩ kĩ chuyện.
Cô thể chắc chắn rằng, Tô Vận chính là nhờ tài xế trong đội vận chuyển mua hàng lậu. Thế nhưng bây giờ tám trăm đồng đó như gió bay , ngay cả một mẩu vụn cũng sót .
Hàng mất , tiền cũng chắc lấy .
Vả , Tô Vận còn đang giấu nhà về chuyện nữa cơ chứ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-101.html.]
Thế nhưng đến nay vẫn luôn lưu truyền một câu , đó là đời bức tường nào lọt gió, cái kim trong bọc ngày cũng lòi , sớm muộn, chuyện cũng lộ thôi.
Có lẽ đến ngay chính bản Tô Vận cũng ngờ rằng, tối hôm Tô Trà mới suy nghĩ chuyện của cô , mới sáng sớm hôm , chuyện nhanh chóng bại lộ.
Trên đồng, Tô Thắng Hoa đang mấy đàn ông khiêng về thôn.
Máu vương vãi khắp dọc đường, thôi mà thấy ghê .
Về đến thôn, trường thôn vội vàng lấy máy kéo, đưa đến bệnh viện ở trấn .
Đang yên đang lành bỗng xảy chuyện thế , cả nhà họ Tô đều theo.
Tô Trà cũng theo nhà lên trấn , chiều nay cô về trường học , lúc trong nhà xảy chuyện, tuy rằng đối với bác cả Tô Thắng Hoa , Tô Trà quá thiết, thế nhưng gì cũng là một nhà, ít nhiều cũng chút quan tâm.
Mọi chuyện bắt đầu kể từ sáng nay. Sáng nay, khi Tô Thắng Hoa đang ruộng ngoài ruộng, cũng thể là do tối hôm qua ông ngủ ngon, thế nên sáng nay khi việc, ông chút ngẩn .
Vừa để ý một chút là cái cuốc vập chân, lúc m.á.u phun như mưa, vô cùng dọa .
Người đưa đến bệnh viện, nhanh chóng đưa phòng phẫu thuật.
Khi đẩy phòng phẩu thuật, y tá vẫn còn ở bên ngoài giục nhà đóng tiền viện phí, còn kí tên gì đó.
Nghe thấy y tá đóng tiền, Vương Quyên lập tức choáng váng, lén về phía Tô Vận.
Tô Vận dám đối diện với ánh mắt của , cô cụp mắt trốn tránh.
"Cô ý gì hả? Không tiền á? Không khi nãy lúc còn ở nhà, dặn cô mang theo tiền ư?" Bà nội Tô thấy tình hình đúng, mà sắc mặt của Vương Quyên vô cùng bất thường, cho nên bà cụ nghi ngờ chằm chằm biểu cảm gương mặt của Vương Quyên.
Vương Quyên khẽ mấp máy môi, thế nhưng thốt một câu nào cả. Bà chỉ đỏ mắt thút thít.
Khóc , lúc mà thì tác dụng gì hả?
Nhìn thấy tình hình , Tô Thắng Dân thể trả tiền.
Trên ông đúng là sẵn tiền, sở dĩ ông mang theo là để khi lái xe ngoài đánh hàng cho đội vận chuyển thì mua hàng riêng cho luôn.
Thế nhưng lúc , Tô Thắng Dân cũng chỉ đành bỏ tiền chứ sai nữa.
Tuy rằng tính cách của Tô Thắng Dân dùng mánh khóe để trộm lười biếng, thế nhưng ông vẫn giới hạn .
Dù trong đó là trai ruột, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bên , lúc mà vẫn tiếc chút tiền , ông còn là ?
Sau khi nộp tiền, cuộc phẫu thuật cũng bắt đầu.
Toàn bộ nhà họ Tô đều chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, đợi hơn một tiếng đồng hồ, Tô Thắng Hoa mới đẩy ngoài.
Bác sĩ , may mắn là giữ bàn chân. Thế nhưng xương cốt thương, bên ngoài cũng khâu tận hai mươi mũi, tạm thời viện quan sát một thời gian.
Người đưa phòng bệnh thường , thế nên hiện tại nên xử lý đến chuyện tiền nong.