"Tút tút!" Điện thoại cắt đứt.
Tương Kì mới một nửa, thấy âm thanh cúp máy trong điện thoại, ông nghẹn một cục tức thể nuốt trôi.
Hừ, ông già họ Vương tức giận .
Cái tính thối , mấy chục năm mà vẫn sửa , chẳng trách vợ mất nhiều năm như mà ông vẫn tìm bạn đời khác.
Nhất định là do ai chịu tính ông .
Tương Kì cũng quên mất rằng ông cũng là một lão già độc .
Bên , khi Lương Tố tin Trầm Nghiễm và Tô Trà Bắc Kinh, thì vội vàng gọi điện thoại cho nhà ở bên Bắc Kinh, nhờ họ đến lúc đó khi đến nơi thì giúp đỡ sắp xếp thỏa đáng chút.
Nhà ga...
"Hu hu hu, con gái, con đến nơi thì nhớ gọi điện về báo cho nhà nhé. Nhớ chăm sóc cho bản đấy. Đây là đầu tiên con xa nhà, ăn gì thì cứ ăn, nếu đủ tiền thì cứ báo cho cha ."
Vẻ mặt của Tô Trà mờ mịt, chằm chằm cha già đang chìm trong cảm xúc bi thương.
Cha , cần đến mức .
Vương Tú Mi cạnh Tô Thắng Dân, vẻ ghét bỏ mặt bà vô cùng rõ ràng.
Sau đó Tô Trà thấy già nhà khẽ dịch , kéo dài cách với Tô Thắng Dân đang nước mắt nước mũi tèm lem.
Khóe miệng của Tô Trà giật giật, về phía già nhà .
Mẹ , đây là chồng đó.
Mẹ ghét bỏ như thế, đấy?
"Tô Thắng Dân, thôi , , tạm biệt thế là cũng . Anh cái gương mặt nhem nhuốc, bẩn thỉu của , xem đang bao nhiêu về phía kìa." Vương Tú Mi dứt lời, bà lập tức cảm giác như lượng tầm mắt về phía càng nhiều hơn .
Thế nhưng cũng dễ hiểu thôi, nhà ga cũng chỉ mỗi một đàn ông mà còn thảm hơn cả phụ nữ là Tô Thắng Dân thôi, gì còn thứ hai nữa .
"Hu hu hu, thế nhưng mà nhịn , chỉ cần nghĩ đến chuyện con gái đến một nơi xa như thế, ăn ngon, ngủ yên, là hu hu hu, lập tức cảm thấy đau lòng..." Tô Thắng Dân , chuyện, giơ tay lên lau nước mắt.
Hai Trầm Nghiễm và Cận Tùng bên cạnh thấy cha của Tô Trà như thế thì cũng cảm thấy chút hổ.
Dù thì lớn trong nhà hai tới tiễn, năng lực tự lập của Cận Tùng vô cùng mạnh mẽ, đây đầu tiên xa nhà, nhà họ Cận đều quen .
Còn nhà Trầm Nghiễm là vì công việc bận rộn, thực sự thể dứt .
Hôm nay bệnh viện của Lương Tố còn hai thai phụ vẫn đang chờ bà phẫu thuật, mà cha Trầm càng khỏi , vài ngày gần đây ông bận đến độ cả thời gian về nhà chứ.
Người nhà họ Trầm tin Trầm Nghiễm và Tô Trà cùng , thì càng cảm thấy lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-104.html.]
Dù thì Trầm Nghiễm quá quen thuộc với Bắc Kinh , khi , Lương Tố còn cố ý dặn dò Trầm Nghiễm chăm sóc cho Tô Trà.
Ở bên phía Tương Kì cũng dặn dò ba bọn họ , đến cả chỗ ở cũng sắp xếp xong xuôi, đó là nhà một bạn của thầy Tương, là tứ hợp viện.
Căn nhà vô cùng lớn, ba họ cũng ở cũng vấn đề gì cả.
Quay trở chuyện chính, Vương Tú Mi thấy Tô Thắng Dân lóc thảm thiết, bịn rịn nỡ như thế, thì trực tiếp giơ tay túm , đó bà mới tiến lên phía .
"Con gái, cha con cũng đúng đó, đến nơi con gọi điện báo bình an cho cha với nhé. Nhất định chăm sóc bản cho đó, nếu thiếu tiền thì cứ với cha , hả?"
"Dạ, ơi, con mà. Con cam đoan khi đến nơi, con sẽ lập tức gọi điện thoại về báo với cha ." Tô Trà ngoan ngoãn đáp.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn lời của con gái, hốc mắt của Tô Thắng Dân đỏ lên, nức nở một tiếng là nước mắt lăn dài xuống.
Thế nhưng Vương Tú Mi sang lườm ông một cái, khiến tiếng của Tô Thắng Dân mắc trong cổ họng.
Chính vì thế, Tô Thắng Dân mới nhịn "ức" một tiếng, bắt đầu nấc cụt.
Ông nấc một cái, bầu khí càng trở nên hổ hơn.
Đối với hành động của cha già nhà , Tô Trà cảm thấy bất đắc dĩ, cảm thấy chút buồn .
Trong tiếng nhắc nhở miên man của hai vợ chồng Tô Thắng Dân, thời gian cũng gần đến lúc lên tàu . Trầm Nghiễm và Cận Tùng phụ Tô Trà xách hành lý, ánh mắt lưu luyến rời của Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi, ba leo lên tàu hỏa.
Lên tàu hỏa mới thấy chỗ nào cũng chật ních . Ba chen chúc, vật vã lắm mới tìm chỗ của , ba mua vé cùng , cố ý sắp xếp cùng một chỗ .
Vừa xuống, Cận Tùng lập tức thở hắt một . Sau đó sang chuyện với Tô Trà và Trầm Nghiễm phía đối diện.
"Hai từng đến Bắc Kinh ? tuy thường đây đó, thế nhưng đây cũng là đầu tiên đến Bắc Kinh, cảm giác chút mới lạ."
" từng đến, cũng giống , đây là đầu tiên." Tô Trà đáp.
Đời đây là đầu tiên cô đến Bắc Kinh, thế nhưng đời , Tô Trà từng đến đó ít , chút mới mẻ cũng sớm biến mất còn gì.
" sống ở Bắc Kinh mười mấy năm liền, mãi đến khi mười ba tuổi, mới chuyển đến thành phố C." Trầm Nghiễm cất tiếng .
"Ôi, em, khi đến Bắc Kinh và Tô Trà dựa . Ha ha ha, chỗ nào ăn ngon uống , hoặc chỗ nào chơi vui, nhớ sắp xếp cho hai bọn đấy nhé." Cận Tùng toe toét vỗ vỗ bả vai của Trầm Nghiễm, bày dáng vẻ em .
Trầm Nghiễm cũng quen Cận Tùng nay nhiệt tình, hồ hởi , cho nên cũng lên tiếng đồng ý.
Theo tiếng "xình xịch, xình xịch" của xe lửa, ba bắt đầu xuất phát đến Bắc Kinh.
-----
Bên , Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi từ thành phố về thì đến bệnh viện ở trấn luôn.
Hôm nay Tô Thắng Hoa xuất viện, ông bà nội Tô cũng đang ở đây.
.