"G-rừ, g-rừ, g-rừ..." Tiếng máy kéo bắt đầu chuyển động.
"Được , các hương cần tiễn nữa , chúng đều sống cùng một cái thôn mà, cần khách sáo như thế." Tô Thắng Dân máy kéo nở nụ toe toét, vẫy tay với .
Cảm giác , đây nhỉ? Trong lòng ông vô cùng hưởng thụ.
"Thắng Dân, khi rảnh rỗi thì về thôn nhiều chút nhé. Cậu trở về, đây sẽ mời uống rượu."
" , cho dù ngoài , cũng đừng quên bà con hàng xóm láng giềng chúng đấy nhé."
"Chắc chắn là , chúng đều là cùng thôn mà, thể quên cơ chứ? Không bao giờ chuyện đó ." Tô Thắng Dân toe đáp lời.
"Mấy phía cho vững nhé, chúng thôi." Tài xế lái máy kéo hô một tiếng.
"Được , bác tài lái chậm chút nhé." Tô Thắng Dân dặn dò, đó ông về phía Tô Trà ở phía đuôi máy kéo bằng vẻ mặt lo lắng: "COn gái, con cho vững đấy nhé, kẻo ngã."
"Con ạ." Tô Trà đáp.
"Cha, đến trấn , con ăn bánh bao thịt." Tô Bảo chịu cô đơn cất tiếng đòi hỏi, đó bé về phía Tô Thắng Dân với đôi mắt to tròn đầy mong chờ.
"Ăn cái gì mà ăn, ngày nào cũng chỉ ăn, ăn, ăn thôi." Tô Thắng Dân ghét bỏ mắng một câu, đó ông lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Khi về phía Tô Trà, gương mặt ông tràn ngập sự dịu dàng , ông hỏi: "Con gái, lên đến trấn , nếu con ăn món gì, hoặc mua thứ gì thì cứ với cha nhé. Cha nhất định sẽ mua cho con."
"Con ăn bánh bao thịt ạ." Tô Trà quan sát thấy vẻ mặt của Tô Bảo chút buồn bực, thì nhịn trả lời cha.
"Được, ăn bánh báo thịt đúng ? Con ăn năm cái liệu đủ no ?"
"Đủ ạ, đủ ạ."Cô chỉ ăn ba cái là no .
"Cha, con ăn năm cái." Tô Bảo lấy lòng.
Tô Thắng Dân lườm bé một cái: "Được, , , cho con ăn đủ." Giọng điệu còn che giấu sự ghét bỏ.
Thế nhưng Tô Bảo cảm thấy chút tức giận nào cả, cha ghét bỏ thì cứ ghét bỏ thôi, dù thì lên đến trấn bé cũng thể ăn năm cái bánh bao, bé chỉ cần thế là đủ .
Cậu bé ngẩng đầu lên, cong môi với chị gái Tô Trà của , để lộ hàm răng mất hai chiếc răng cửa.
Ha ha ha, vẫn là chị gái thương bé.
Biết bé ăn bánh bao thịt, cho nên chị gái mới đòi cha mua bánh bao thịt. Cậu bé quyết định, chút nữa lên đến trấn , bé sẽ lấy một cái, , hai cái từ trong năm cái bánh bao của , chia cho chị gái.
Theo tiếng "G-rừ, g-rừ" của máy kéo, cũng lên đến đích .
Đây chính là đầu tiên Tô Trà thấy nhà mới của , từ bên ngoài thì thấy căn nhà cũng tệ cho lắm.
Căn nhà ở ngay mặt đường, bốn phía đều bày kín sạp hàng, đủ các tiệm bán đồ ăn sáng, tiệm tạp hóa linh tinh.
Tô Thắng Dân lấy chìa khóa nhà mở cổng, đó bắt đầu chuyển đồ đạc nhà.
Tô Trà thấy thế, cũng lập tức xắn tay áo lên giúp đỡ.
"Trà Trà, con đừng , chút đồ đạc cứ để cha và con chuyển là ." Tô Thắng Dân thấy con gái định động tay thì vội cất tiếng ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-130.html.]
" đúng, Trà Trà , cha con đúng đó. Con đừng chuyển gì." Vương Tú Mi cũng lên tiếng, da thịt con gái bà mềm mại thế , lỡ thương thì ?
"Con mà, cùng thì thể chuyển nhanh một chút." Tô Trà chuyện chơi , trong khi cha chuyển đồ đạc ướt đẫm mồ hôi.
Đều là một nhà, cùng giúp đỡ cơ chứ?
Nhìn thấy Tô Trà khiêng một cái ghế nhà, gương mặt của Tô Trà đều nhịn mà lộ nụ .
Tài xế lái máy kéo cũng xắn tay áo giúp đỡ vận chuyển, thấy nụ của Tô Thắng Dân, ông lập tức cất tiếng: "Thắng Dân, con gái của đúng là hiểu chuyện."
"Ha ha ha, đương nhiên . Con gái chỗ nào cũng hết." Tô Thắng Dân toe toét đáp lời.
Đám lục tục vận chuyển đồ đạc nhà, đợi chuyển xong, cả nhà mới thời gian đánh giá căn nhà mới nfy.
Căn phòng lớn, tuy chỉ một tầng, thế nhưng đến bốn phòng ngủ một phòng khách.
Phía là mặt đường, phía còn một khoảnh sân nhỏ, thể trồng rau cỏ, hoa hòe linh tinh.
Sau khi bà nội Tô đánh giá căn nhà xong, thì chào hỏi một tiếng rời luôn. Bà cụ còn đến nhà Tô Thắng Lợi nữa.
Lúc Tô Thắng Dân thực sự rút thời gian để đưa bà cụ , cho nên ông chỉ thể tiễn bà cụ cổng.
Trong phòng, Tô Trà cũng đang đánh giá căn phòng của . Quả thật quá mĩ.
Tuy rằng phòng ngủ của cô lớn cho lắm, thế nhưng ánh sáng vô cùng , trong phòng kê sắn bàn, tủ.
Chiếc giường kê sát một mặt tường, còn mặt bên kê một giá sách cao độ ba mét, bên cạnh giá sách là bàn học và ghế dựa.
Bên cửa sổ, ánh nắng vàng bên ngoài chiếu , mang theo một tia ấm áp...
"Chị, chị, phòng em của lớn lắm nhé, còn giường mới, còn một cái tủ nhỏ nữa, em cất hết truyện tranh mà chị tặng em trong đó ."
Tô Bảo còn thấy mặt thì thấy tiếng , đó là một loạt tiếng bước chân loạch xoạch, Tô Bảo chạy và phòng của Tô Trà, tò mò đánh giá căn phòng của chị gái .
Ha ha, cũng to giống phòng bé .
"Chị, phòng chị cũng to y hệt phòng em. , bao giờ chúng ngoài ăn bánh bao thịt thế chị? Ban nãy em thấy tiệm bánh bao ở cửa nhà chúng , mùi hương thơm lắm."
Rõ ràng là hứng thú đối với bánh bao của Tô Bảo vượt xa hứng thú đối với căn phòng.
"Được, , . Nào, tìm cha thôi." Tô Trà đáp lời bé.
Thế nhưng kế hoạch đổi một cách nhanh chóng, khi Tô Bảo và Tô Trà đến tìm Tô Thắng Dân, thì thấy Tô Thắng Dân đang chuyện với .
Thấy cảnh tượng đó, Tô Trà và Tô Bảo cũng quấy rầy, mà ngoan ngoãn ở một bên chờ cha chuyện xong.
Khoảng vài phút , cuộc trò chuyện giữa Tô Thắng Dân và đối phương kết thúc, ông lập tức về phía bọn họ.
"Tô Trà, con dẫn Tô Bảo ăn bánh bao thịt thôi, đội vận chuyển việc, cha lập tức qua đó một chuyến." Tô Thắng Dân , móc túi lấy năm đồng tiền nhét tay Tô Trà.
"Cha, cha cứ bận việc thôi, bọn con tự cũng ." Tô Trà nhận tiền trả lời.
.