"Alo, xin chào, cháu là Tô Trà. Xin hỏi ông là..."
"Xin chào Tô Trà, ông là Cốc Ích. Còn về phần phận của ông thì tạm thời ông tiện cho cháu , thế nhưng ông . Chuyện của cha cháu ông , bên phía đồn công an nhất định sẽ xét xử công bằng, công chính.”
“Còn một chuyện nữa, đó chính là, ông khá hứng thú với bản thiết kế thứ đồ chơi nhỏ của cháu..."
"Cho nên, ông hỏi ý kiến của cháu một chút, xem tiện cho ông xem bản thiết kế ? Thân phận của ông tuyệt đối vấn đề gì, nếu cháu tin thì thể hỏi cục trưởng Dương .”
“Nếu thì cháu hỏi Vương Quốc Quân cũng , cháu quen Vương Quốc Quân mà đúng ? Ông và ông cũng coi như quen , nếu cháu tin ông thì thể gọi cho Vương Quốc Quân để xác nhận."
Đầu óc của Tô Trà cũng ngu.
Nghe đối phương những lời , trong lòng cô cũng đôi chút suy đoán về phận của đối phương , thế nhưng bản thiết kế thể tùy tiện cung cấp cho khác như thế .
Lỡ suy đoán của cô là sai, phận của đối phương như cô suy đoán, chuyện thể lớn cũng thể nhỏ, cho nên, cô cẩn thận một chút thì vẫn hơn.
"Vâng, cháu sẽ cân nhắc đề nghị của ông, chúng sẽ liên lạc ạ?" Tô Trà lễ phép hỏi.
"Được , chờ cháu giải quyết xong chuyện của cha cháu, chúng sẽ liên lạc . Vậy , bên ông cúp máy nhé, phiền cháu nữa."
Bên Cốc Ích cúp máy, điện thoại bàn việc của , ông nhịn mà bật .
Chậc, cô nhóc còn cẩn thận lắm cơ, dễ lừa tí nào cả.
Không , ông gọi điện thoại cho Vương Quốc Quân để đánh tiếng mới .
Sau đó, khi Vương Quốc Quân nhận điện thoại, một lúc lâu ông vẫn thể hồn .
Tất nhiên Vương Quốc Quân chuyện, khi còn ở nhà ông , cô thiết kế và chế tạo một sản phẩm gì đó.
Thế nhưng chán cái là thời gian đó ông quá bận rộn, chờ khi ông hết bận, thì đám Tô Trà rời , cho nên Vương Quốc Quân cũng Tô Trà chế tạo sản phẩm gì.
Vương Quốc Quân cảm thấy, một cô nhóc mới mười mấy tuổi đầu như Tô Trà, cho dù là bản cô tự thiết kế và chế tạo, thì cũng chỉ chơi chơi mà thôi, chứ tác dụng gì.
Thế nhưng khi nhận cuộc điện thoại , Vương Quốc Quân chút mơ màng.
Có lẽ là Tô Trà thực sự chế tạo thứ , thể thu hút sự chú ý của Cốc Ích, chắc chắn, sản phẩm mà Tô Trà sản phẩm bình thường.
Khi nãy trong điện thoại, Cốc Ích với ông rằng, bản thiết kế của Tô Trà , ông lấy , mà chắc chắn sẽ thù lao.
Tô Trà mới mười mấy tuổi đầu, là học sinh của trường trung học phổ thông hai, nếu đưa những thứ khác thì khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của , chính vì thế, Vương Quốc Quân cũng cảm thấy đưa tiền là hợp lý nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-140.html.]
Khi Vương Quốc Quân vẫn đang cân nhắc chuyện , thì bên , luật sư Lý ở đồn công an tìm hiểu hết đầu đuôi ngọn ngành .
Ngay ngày hôm khi rời khỏi đồn công an, luật sư Lý đến đồn công an một chuyến, nộp tiền bảo lãnh Tô Thắng Dân ngoài.
Tô Thắng Dân thả , liếc mắt một cái thấy vợ và con gái, ông cong môi rộ lên, để lộ hàm răng ngay ngắn, thẳng hàng.
"Ôi chao, vợ ơi, con gái ơi, cuối cùng cũng ngoài . Nhanh, nhanh, nhanh, chúng tìm một chỗ để rửa sạch cái sự xui xẻo nào."
"Anh sửa soạn , xem cái bộ râu của kìa. Bọn em thuê phòng khách sạn, chúng về khách sạn ." Vương Tú Mi đáp.
"Được ." Tầm mắt của Tô Thắng Dân đảo qua, khi thấy Lý Mậu Lâm, ông lập tức đoán phận của đối phương. Ông toe chào hỏi: "Xin chào, là luật sư Lý đúng ? Chuyện của , đúng là cảm ơn vì giúp đỡ, nếu đoán chừng lúc vẫn ở trong đó ngoài ."
"Anh Tô đừng khách sáo, đồng chí Tô Trà trả tiền, cũng chỉ là lấy tiền việc mà thôi, cần khách sáo." Lý Mậu Lâm cũng dám kể công, ông nhận tiền, nên việc giải quyết thỏa chuyện cho khách hàng là trách nhiệm của ông .
"Tô Trà, về khách sạn thôi, sẽ về sắp xếp vài tài liệu, chuyện gì thì sẽ đến khách sạn thì ." Lý Mậu Lâm .
"Dạ, việc tiếp theo còn phiền luật sư Lý ạ." Tô Trà mỉm đáp một câu.
Sau đó, đoàn Tô Thắng Dân về khách sạn, còn luật sư Lý thì về văn phòng luật.
Ông còn sắp xếp tài liệu, sắp xếp chuyện tòa, công tác chuẩn ít .
Nửa tiếng , đoàn về đến khách sạn.
Sau khi Tô Thắng Dân tắm rửa xong thì cảm thấy cả đều thoải mái hơn nhiều, khi về phòng, Tô Thắng Dân bẹp xuống giường.
Thấy Tô Thắng Dân như thế, Vương Tú Mi qua bên cạnh ông cất tiếng :
"Thắng Dân, chuyện của là nhờ cả con gái đấy, nếu thì bọn em đến bây giờ vẫn còn luống cuống thế nào chứ? Bọn em cũng hiểu cái gì mà mời luật sư cả. Ngay cả Điền Hữu Phúc trong đội vận chuyển của các còn chuyện chúng nên nhân nhượng cho khỏi rắc rối."
"Hả? Nhân nhượng á? Nhân nhượng như thế nào?"
"Bồi thường cho cái tên Kim Long lỳ ở bệnh viện chút tiền, đó đôi bên tự hòa giải chứ còn thế nào nữa?"
"Cái gì mà đôi bên tự hòa giải hả..." Tô Thắng Dân dứt lời, thì cũng đột nhiên hiểu nguyên nhân vì Điền Hữu Phúc xử lý theo cách .
Chạy vận tải kiếm chút tiền cũng dễ dàng, lỡ xảy chuyện gì cũng dám ầm lên, vì , họ vẫn chạy tiếp con đường nữa mà.
Thế nhưng nếu thật sự nhân nhượng thì uất ức quá, cướp là của đội vận chuyển bọn họ, sở dĩ ông giật điện cho cái tên hôn mê là vì đối phương tay đánh , ông sai chỗ nào ?
Tô Thắng Dân thở dài một tiếng, ông giơ tay vuốt mắt, cất tiếng hỏi: "Sau đó thì ?"
"Sau đó khi bọn em mới đến cổng bệnh viện, đang chuẩn theo kế hoạch của Điền Hữu Phúc, thì ngờ động tác của con gái còn nhanh hơn bọn em nữa. Khi bọn em đến, con gái dẫn luật sư khỏi bệnh viện , đó con bé , chuyện cần bọn em quan tâm. Rồi ngày hôm đó, bọn em đến đón ngoài thôi."