Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:46:39
Lượt xem: 427

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Anh nghĩ cho kĩ , chuyện con gái cử học đại học là chuyện ván đóng thuyền , tương lai chắc chắn con bé sẽ lên Bắc Kinh đúng ? Đại học tận bốn năm cơ đấy, nhẫn tâm để một con gái ở Bắc Kinh, quen ai ư? Lỡ con gái bắt nạt thì ?"

Tô Thắng Dân: cũng lý!

"Còn nữa, con gái học đại học xong, lỡ đến lúc đó con bé tìm việc ở Bắc Kinh luôn thì . Lúc đó kiểu gì chẳng tìm chỗ ở. Chẳng lẽ định bắt con gái thuê phòng, một cô gái yếu ớt lẻ loi thuê phòng, nó nguy hiểm cỡ nào hả?"

Tô Thắng Dân: thuê phòng trọ á? Không , nguy hiểm quá!

Vương Tú Mi thấy vẻ mặt của Tô Thắng Dân đổi, thì tiếp tục cất tiếng :

"Còn nữa, lỡ con gái tìm một đối tượng ở Bắc Kinh, con bé gả xa như thế, ba bốn năm đều thấy mặt con một ? Anh nghĩ thử xem?"

Trong đầu Tô Thắng Dân thử tưởng tượng, đó ông kiềm chế phắt dậy.

"Không , đồng ý."

"Anh đồng ý cái gì?"

"Anh đồng ý cho con gái lập gia đình sớm như thế." Chỉ cần nghĩ đến cảnh áo bông nhỏ tri kỉ của bản bỗng biến thành của nhà khác, là trong lòng Tô Thắng Dân vô cùng khó chịu.

"Tô Thắng Dân, em đang bàn chuyện căn nhà cơ mà, nghĩ sang chuyện gì thế hả? Con gái lấy chồng, chẳng lẽ thể nuôi con bé cả đời ?"

"Anh nuôi cả đời cũng . Chẳng lẽ còn nuôi con gái ?" Tô Thắng Dân trả lời một câu theo bản năng.

Thế nhưng ông thốt câu thì đột nhiên cảm giác sát khí.

Ông ngước mắt lên thì bắt gặp cái lườm sắc lẹm của vợ , Tô Thắng Dân vội vàng cất tiếng:

"Vợ, đồng ý với em, nhà chúng nhất định mua nhà Bắc Kinh."

Ừm, ý của ông đúng là như thế.

Mua nhà cho con gái, đây chính là trách nhiệm mà một cha như ông thể chối từ.

"Vậy , chuyện quyết định thế nhé. Từ bây giờ chúng tiết kiệm tiền. Gần đây trong thôn em nuôi ba mươi con lợn, em và con gái hợp tác chăn nuôi, con gái , đến lúc bán tiền sẽ chia tiền với em. Sau đó, sang năm em sẽ nuôi năm mươi con, hoặc là một trăm con, chúng cố gắng kiếm nhiều tiền một chút. Còn hơn một năm nữa con gái mới hết cấp ba, đến lúc đó chắc chắn chúng kiếm đủ tiền mua nhà ở Bắc Kinh cho con ."

"Ôi, chứ? Vợ ơi, mới ngoài mấy ngày cơ mà, em nuôi lợn từ bao giờ thế?" Tình hình gì đây?

Ông ngoài một chuyến, bỏ lỡ bao nhiêu chuyện quan trọng trong nhà thế ?

"Ừm, tại ở nhà nên đấy chứ. Em kể cho , thời gian con gái kiếm một tiền, con bé cầm một phần để vốn chăn nuôi. Chuyện kể đôi ba câu thì khó mà rõ, em sẽ kể kĩ hơn cho ."

"Ồ, con gái kiếm tiền hả? Bao nhiêu thế?" Tô Thắng Dân buột miệng hỏi.

Vương Tú Mi Tô Thắng Dân hỏi thế, thì lườm ông một cái cất tiếng:

"Anh hỏi chuyện để gì? Đây là tiền của con gái, chúng thể lấy . Lại , tiền mời luật sư Lý , cũng do con gái bỏ tiền đấy. Tô Thắng Dân, là cha con bé, thể nhớ thương tiền bạc của con gái ."

"Này, là hạng đấy ? Chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà, nhớ thương tiền của con gái gì? Em thấy , đến nhà cũng mua cho con bé , kể lể câu nào ? Vương Tú Mi, em đừng linh tinh nhé, như thế."

"Ồ, thì . Con gái kiếm ba ngàn rưỡi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-156.html.]

"Bao nhiêu cơ?" Hình như ông rõ lắm.

Không, ông rõ, mà hình như tai ông vấn đề, nhầm .

Ông ba ngàn rưỡi á?

Quả nhiên là nhầm , lẽ là ba trăm năm mươi đồng.

Thế nhưng Vương Tú Mi cất tiếng: "Ba ngàn rưỡi."

"Ha ha ha, ba ngàn rưỡi đó, con gái em kiếm . Anh xem lợi hại ?" Vương Tú Mi đắc ý .

"Ực." Tô Thắng Dân nuốt nước bọt, đôi mắt trợn tròn lên vì kinh ngạc.

Đột nhiên, ba ngàn năm trăm đó, ông chút động lòng.

Thế nhưng, đó là tiền của con gái, ông thể suy nghĩ . Dừng, dừng suy nghĩ ngay. Cái suy nghĩ trong đầu ông bây giờ, vô cùng nguy hiểm.

"Vợ, con gái thế nào mà kiếm nhiều tiền thế?"

"Kiếm bằng năng lực chứ ? Trong lòng em cũng chút suy đoán, Tô Thắng Dân, nghĩ kĩ xem, món quà con gái tặng đó trả về đúng ? Sau đó cái ở đồn công an , gọi điện thoại đến đồn công an tìm con gái chúng , đó chuyện của giải quyết vô cùng thuận lợi. Anh thử nghĩ xem."

"Ồ..." Tô Thắng Dân ồ lên một tiếng ý vị sâu xa.

" , cũng chứ gì? Em đang nghĩ, món quà mà con gái tặng , đơn giản chút nào." Vương Tú Mi hỏi thôi, chứ nghĩa bà chuyện gì bà cũng .

"Ừ, vợ dúng là thông minh mà." Tô Thắng Dân vuốt m.ô.n.g ngựa.

"Đừng nịnh em. Còn nữa, khi nãy về nhà thấy ? Nhà chúng lắp điện thoại bàn ."

"Lại chuyện gì nữa đây?"

"Hôm đó, đột nhiên gõ cửa nhà chúng , hỏi em rằng đây nhà Tô Trà ? Em . Sau đó họ khiêng đồ đạc và dụng cụ nhà, bắt đầu lắp điện thoại bàn. Sau khi con gái về, thì lắp điện thoại cho nhà chúng gọi đến cho con gái."

"Ôi trời." Tô Thắng Dân cảm thán một câu.

Con gái của ông lợi hại quá mất.

Sau khi bàn bạc xong chuyện , Vương Tú Mi mới tâm trạng ngoài đồ ăn cho Tô Thắng Dân.

Còn Tô Thắng Dân, thì vì bếp ở trấn dùng củi, cho nên cần canh lửa, cho nên lúc ông cần giúp Vương Tú Mi một tay, mà trực tiếp chạy phòng khách.

Một đàn ông cao lớn, râu ria xồm xoàm lân la bên cạnh chiếc điện thoại bàn, nó với vẻ mặt tò mò.

Ừm, là ông từng thấy điện thoại bàn.

Thế nhưng chiếc điện thoại bàn mắt giống với những chiếc điện thoại bàn khác, đây chính là điện thoại bàn lắp cho con gái nhà ông, con gái ông lấy nó bằng năng lực của , ý nghĩa giống .

Chậc chậc, cái điện thoại bàn , cũng mắt thật đấy.

Tô Thắng Dân nhấc ống lên, gọi điện thoại đến đội vận chuyển.

"Alo, là Tô Thắng Dân đây. đúng đúng, đây là điện thoại của nhà , chút nữa sẽ ghi điện thoại cho , nếu chuyện gì cần tìm thì cứ gọi nhé."

Loading...