Nhắc đến chuyện tìm cớ để lười biếng, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân kinh nghiệm vô cùng dày dặn, thế nhưng con gái thành thật đến mức , Vương Tú Mi cảm thấy cẩn thận dạy cô.
Tô Trà một đống kinh nghiệm mà bà già dốc lòng dạy cô, khóe miệng cô khống chế mà giật giật vài cái.
Chuyện kể từ vài hôm .
Có một hôm, Tô Vận đột nhiên trải nghiệm cuộc sống, cái gì mà trẻ tuổi tích cực lao động gì gì đó, khiến cho ông bà cụ vô cùng vui vẻ.
Thế nên ngay ngày hôm , ông bà cụ lệnh bắt buộc cả nhà dù lớn bé, thì cũng đều đồng việc.
Cho nên, tất nhiên là nguyên chủ Tô Trà trốn thoát, cô cũng .
Thế nhưng, nữ chính Tô Vận đồng bao lâu, bà cụ đau lòng dẫn cô về nhà, còn cẩn thận lấy danh nghĩa là hai bà cháu họ về nhà chuẩn cơm trưa.
Kết quả là Tô Vận nhà hưởng mát, còn "Tô Trà" ở ngoài đồng say nắng qua đời, cho nên Tô Trà đến từ hiện đại là cô xuyên qua.
Chờ đến khi Tô Trà mở mắt nữa, cô phỉ nhổ nguyên chủ một trận.
Tô Trà cũng Tô Nhị Nha chân chính là đang ở , thể xuyên đến cơ thể ở thế kỉ hai mươi mốt của cô cũng chứng.
Nếu thật sự như thế, Tô Nhị Nhà nên cẩn thận mà cảm ơn cô . Phải rằng, tất cả thành quả mà cô cực khổ nghiên cứu, cực khổ phấn đấu, đều chắp tay tặng cho Tô Nhị Nha .
Ồi, thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau lòng.
"Trà Trà, con vẫn còn choáng váng ? Nếu về nhà đòi ông bà nội con bỏ tiền, chiều nay đưa con lên trấn khám bệnh nhé?" Khi Vương Tú Mi chuyện, đôi mắt bà đảo như lạc rang, trong lòng bà nảy lên ý .
Khụ khụ, cái đó, đồng chí Vương Tú Mi thể ý cơ chứ? Không khả năng!
Bà đang tính toán, chiều nay lên trấn , thì thuận tiện ghé nhà chú ba ăn ké bữa cơm.
Chú ba việc ở bưu điện, vợ của chú ba cũng là thành phố, ăn ké bữa cơm là chuyện nhỏ mà.
Cho dù những tính toán nhỏ nhặt của già nhà , nhưng thấy thành phố, nội tâm đáng hổ của Tô Trà thế mà d.a.o động.
Cái đó, đúng thật là cơ thể của cô vẫn chút khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-3.html.]
Bây giờ, bây giờ ánh mặt trời... Đầu cô choáng váng.
, cô choáng đầu.
Khi về đến cửa của nhà họ Tô, còn đến cổng, Vương Tú Mi lớn giọng gào lên.
“Mẹ ơi, nguy , vài ngày , thế mà Trà Trà nhà con vẫn thoải mái, cũng là nữa. Mẹ, con định chiều nay xin chút tiền, đưa Trà Trà lên trấn khám xem thế nào. Lỡ con bé mà thực sự chuyện gì, con sống nổi nữa mất.”
"Mẹ ơi, con đau ở , đau trong lòng đấy." Vương Tú Mi , bày dáng vẻ che ngực, trông vô cùng đau lòng.
Bà cụ ở trong nhà bếp, từ xa thấy tiếng của Vương Tú Mi. Bà cụ xoay khỏi phòng bếp, thấy hai con cô trong sân, bà cụ nhíu mày.
Đôi mắt của bà cụ đảo qua Vương Tú Mi, trực tiếp xem nhẹ diễn xuất khoa trương của Vương Tú Mi, tầm mắt bà cụ dừng Trà Trà.
Nhận thấy ánh mắt của bà cụ dừng , đôi mày thanh tú của Tô Trà khẽ nhíu , cắn cắn đôi môi như cánh hoa... Ách, ách, ách, cô khó chịu quá.
Tô Trà tỏ vẻ: Lập tức, lập tức phối hợp với diễn xuất của hời nhà .
Lại , gương mặt của Tô Trà xinh , thanh thuần, bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn , dáng vẻ khó chịu khiến thấy đau lòng …
Thật , giờ phút , trong nội tâm của Tô Trà đang bày tỏ thế :
Cô đổi , chỉ vì lên thị trấn, mà cô trở thành một kẻ diễn xuất phô trương thế .
Cô... Sa đọa !
Người thì luôn đặc quyền, giờ phút , bà nội Tô thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tô Trà hiện rõ vẻ khó chịu, bà cụ vô thức mềm lòng.
“Mẹ ơi, đau lòng cho Trà Trà nhà chúng con với. Trà Trà vẫn thường , trong nhà chúng , bà nội là ngườu yêu thương nó nhất...”
Nghe tiếng gào khan của Vương Tú Mi, sắc mặt mới hòa nhã hai phần của bà nội Tô lập tức đanh , bà cụ tức giận quát: “Được , , đừng gào nước. Nghe thấy tiếng con gào, còn tưởng rằng nhà chúng đang thịt lợn đấy.”
"Ha ha, , giọng con chỉ lớn chút thôi mà, nhưng mà cũng thái quá như ." Da mặt của Vương Tú Mi dày quen , bà nội Tô thế, trong lòng bà cũng chẳng cảm giác gì cả.
Dù mục đích của bà đạt . Nghĩ thế, Vương Tú Mi nháy mắt với con gái một cái.