động tác của Tô Trà vẫn nhanh nhất, ngay khi bà cụ chuẩn chạy nhà thì Tô Trà nhanh chóng bước tới, vươn tay túm lấy cánh tay bà cụ.
Chỉ còn bước thêm một bước nữa là nhà, mà nhà thể khóa cửa , công an nào cũng cách bắt bà .
Vậy mà bây giờ giữ tay bà ?
Bà cụ , đối diện với vẻ mặt ngây thơ của Tô Trà.
“Buông , buông !” Bà cụ lắc lư cánh tay, lớn tiếng quát.
“Không, buông.” Tô Trà nhe răng với bà cụ, lập tức hét to với công an : “Đồng chí công an, mau, bắt lấy bà !”
Lần , đồng chí công an phản ứng nhanh, tiến lên hai bước, giữ chặt bà lão, để ngăn bà cụ trốn thoát, đồng chí công an còn lấy còng còng tay bà .
“Cạch” một tiếng, tay còng.
Bà cụ trợn tròn mắt, cả nhà họ Ngô cũng trợn tròn mắt.
Đây, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Mọi thứ diễn quá nhanh bọn họ bất ngờ kịp phòng , cũng thời gian hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy .
“A a a, buông , cần đến đồn công an.”
“Đồng chí công an, các nhầm , chỉ là nông dân nghèo ba đời, từng chuyện gì đó?”
“Đồng chí công an, là thật mà.”
Bà cụ còn cố gắng thuyết phục đồng chí công an thả bà , nhưng mà công an mang theo vẻ mặt nghiêm túc, với gia đình ông Ngô một câu: “Sau trong nhà cũng phối hợp điều tra.” Rồi rời .
Đồng chí công an đến vội vàng, đến khi phản ứng , thì bà cụ mang .
Tô Thắng dân trong sân nhà họ Ngô, vẻ mặt ngại ngùng, nâng tay sờ sờ mũi, cũng vội vàng dẫn con gái về.
Tô Thắng Lợi bên cạnh theo dõi cả quá trình, thấy hai rời , cũng bước nhanh đuổi theo.
Trên đường về nhà, Tô Thắng Lợi nhiều tò mò Tô Trà và Tô Thắng Dân.
Mới bao lâu gặp, hai và Tô Trà trở nên lợi hại như nhỉ?
Vốn là một chuyện khó giải quyết, mà thể xong một cách dễ dàng như ?
Bà cụ lóc om sòm, lăn qua lộn cũng vô dụng, đỉnh thật đấy.
Nếu hỏi Tô Thắng Lợi sợ gì, hẳn là sợ mấy bà cụ trong thôn lóc om sòm, lăn qua lộn như , ồn ào đòi thắt cổ tự tử, sợ là ai chịu nổi.
Đi một lúc, Tô Thắng Lợi đến gần hai Tô Thắng Dân : “Anh hai, chuyện là giải quyết xong ?”
“Gần như , đến cục công an xem thử, cũng hỏi thăm tình hình thế nào.” Dựa theo ý của Tô Thắng Dân, chuyện ông cụ nhập viện , nhà họ Ngô bồi thường.
Tô Trà ngoan ngoãn theo Tô Thắng Dân, thấy lời của cha cũng gật gật đồng ý, dáng vẻ lời ý kiến gì.
Mà Tô Thắng Lợi hai như , cũng chuyện đến đây cũng gần xong chuyển đề tài đến chuyện chỗ ở.
Bây giờ hơn nửa đêm , chỗ ở của cả nhà Tô Thắng Dân vẫn sắp xếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-361.html.]
“Anh hai, lát nữa ở tại phòng cũ của nhé? Khi ở nhà luôn tới giúp dọn dẹp, ở .”
“Mẹ giúp dọn phòng?” Tô Thắng Dân xong mà tưởng thấy ảo giác.
Nếu ảo giác, thì ông thể dọn dẹp phòng cho ông?
.
Phải rằng trong ấn tượng của Tô Thắng Dân, bà cụ là một nghiêm khắc, lúc nhỏ còn từng đánh ông bằng đế giày, lớn lên một chút thì luôn tỏ vẻ thấy ông, thì tại bây giờ giúp ông dọn phòng?
Đây là chuyện gì thế ?
Nhìn thấy hai như , Tô Thắng Lợi hiểu , đó giải thích: “Anh hai, là dọn phòng cho Tô Trà, sợ Tô Trà về chỗ ở, nên mới chịu khó dọn dẹp.”
Bây giờ Tô Trà chính là bé cưng trong lòng bàn tay của ông bà, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Về phần hai, trong suy nghĩ của hai vợ chồng già… e hèm, chắc là cần rõ nhỉ?
Nghe lời giải thích “ bụng” của Tô Thắng Lợi, Tô Thắng Dân liếc mắt sang… thật em cần giải thích !
Tô Trà ở bên cạnh hai em chuyện, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Cả nhà như , cảm giác, cũng tệ lắm.
Ở chung cũng khá thoải mái.
Có lẽ trong mắt khác, cha như Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đều nhiều điểm , chẳng hạn như lười biếng tiêu hoang, bây giờ trọng nữ khinh nam, nhưng dù cho là hiện tại, Tô Trà vẫn xem hai họ là một cặp cha đạt tiêu chuẩn.
Hai vợ chồng bao giờ để cô và Tô Bảo chịu oan ức, Vương Tú Mi vì con gái cũng thể cãi với gia đình ruột, vì con gái học, hai vợ chồng ở nhà náo loạn hết cả lên.
Tuy rằng trọng nữ khinh nam, nhưng đôi vợ chồng đều hề Tô Bảo tổn thương, hai đều dành những đồ ăn thức uống nhất cho Tô Bảo, ngay cả việc đây Tô Bảo buôn bán, hai cũng từng phản đối mà chỉ đành ngầm chấp nhận.
Theo quan điểm của Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi, Tô Bảo là con trai, lấy vợ và nuôi gia đình, thể quản lý quá nhiều, thực hiện hình thức nuôi thả.
Nói tóm , hai cha như tồi .
Nhìn lên thì đủ, nhưng xuống tệ.
Ít nhất Tô Trà cảm thấy thế là đủ .
Làm đừng nên so đo quá nhiều, đủ mới thể hạnh phúc.
Mà vợ chồng, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cũng là một đôi hảo, đây cả hai đều là kiểu hết ăn , khi cả hai đều sự nghiệp riêng, một đội vận chuyển và một trại nuôi heo, bình thường Vương Tú Mi đều ở nhà chăm lo việc nhà, còn bận việc trại heo, cũng mệt lắm .
Tô Thắng Dân thì càng bận hơn, việc của đội vận chuyển càng ngày càng nhiều, nhưng những lúc việc gấp cũng thể giúp Vương Tú Mi nấu cơm, giúp đỡ trong công việc, vân vân…
Tài chính trong nhà đều do Vương Tú Mi nắm giữ, nhưng Tô Thắng Dân cũng nắm rõ tình hình tài chính của gia đình , từng yêu cầu Vương Tú Mi cho tiền, thậm chí ngay cả khoản vay cũng là Vương Tú Mi giúp đỡ sự nghiệp của Tô Thắng Dân.
Có lẽ trong mắt khác, cuộc sống của Tô Thắng Dân quá , nhưng vợ chồng sống thế nào, trong cuộc cảm thấy là .
Sống thế nào cũng như uống nước, chỉ uống mới nước ấm lạnh.
Ít nhất Tô Thắng Dân cảm thấy sống như hạnh phúc, hài lòng.
Khi đến thị trấn, Tô Thắng Dân bảo Tô Trà về nghỉ ngơi , còn đến bệnh viện cùng Tô Thắng Lợi.
.