Nghe thấy Tô Thắng Dân buột miệng hớ, nụ mặt Tô Trà vụt tắt, nghiêm túc cha .
“Cha, nếu nhà là của con, cha là cha của con, ở chỗ vấn đề gì? Với , con còn yêu mà cha ở nơi khác , cha, cha cần con nữa ?”
“Hu hu hu, con ngay mà, cha thấy con phiền, đó cha ở với con nữa, ai đồ ngon cho con ăn, con đáng thương quá! Con sẽ đói bụng, ai nhắc con nghỉ ngơi. Con sẽ thức đêm, con sẽ hói đầu...”
Nghe thấy hai chữ “hói đầu”, Tô Thắng Dân luống cuống, tránh việc tưởng tượng hình ảnh con gái hói, đó ông vội vàng lắc đầu liên tục, mở miệng một câu: “Không hói đầu, Trà Trà nhà hói đầu!”
Tô Trà thấy câu của cha dù cô đang giả cũng suýt vờ nữa, trong lòng âm thầm nghĩ một câu: “Cha, cha đang chú ý sai trọng tâm ?”
Vừa điểm quan trọng của đề tài là “Tô Trà ai thương, ai yêu, ai quan tâm cũng ai chăm sóc” chứ là “hói đầu hói đầu” nha.
Hốc mắt Tô Trà đỏ, cô ngẩng đầu lên. Đối diện với ánh mắt của con gái, một lúc Tô Thắng Dân mới nhận gì. Ông vội vàng cứu chữa, : “Ý của cha thế. Ý cha là, chúng ở riêng, nhà mua thể cho thuê, đó thu ít tiền thuê nhà. Chúng vẫn ở cùng .”
Ít nhất là khi con gái kết hôn Tô Thắng Dân cũng tách ở riêng. Con gái ở một nguy hiểm bao nhiêu, một cha như ông thể yên tâm .
Nghe thấy cha , trong nháy mắt, Tô Trà nâng tay lên lau khóe mắt ướt át, cha xán lạn. Bỏ qua đề tài nhà ở, cô : “Cha, giò heo kho cha mua ở thế? Thơm quá!”
“Ha ha ha, thơm ? Cha cố ý đường vòng đến quán mà con thích ăn đấy, lát nữa ăn nhiều một chút.”
Chỉ chốc lát , hai cha con chuẩn xong, mỗi bưng một cái đĩa ngoài.
Trong phòng khách, cả gia đình bắt đầu ăn cơm, ăn thuận tiện tán gẫu vài câu.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Tô Trà phòng sách, nếu cần dọn dẹp phòng sách cô nhanh thôi. Ba ở bên ngoài còn tưởng rằng Tô Trà bận việc ở trong phòng sách, vì cũng quấy rầy cô.
Khi Vương Tú Mi Tô Trà ở trong phòng dọn đồ thì tức giận, liếc Tô Trà một cái, đó lải nhải rằng việc hẳn để bọn họ .
Nghe lải nhải, Tô Trà còn thể gì? Làm nũng. Nếu chiêu nũng thể dùng để đối phó với Vương Tú Mi, Tô Trà thể dùng cả đời.
Ai bảo đồng chí Vương Tú Mi một khi thấy Tô Trà nũng cũng thể gì nữa chứ?
Dọn dẹp xong phòng sách, Tô Trà về phòng, tắm rửa, đó xuống ngủ.
Còn tên đàn ông Phó Hành Khanh , Tô Trà nhớ đến.
Đối với chuyện kết hôn, tạm thời Tô Trà định suy xét. Ngay cả chuyện trở thành yêu, đến giờ Tô Trà và Phó Hành Khanh đều dám đ.â.m thủng tầng giấy mỏng , chuyện kết hôn vẫn còn quá sớm.
Hiện tại Tô Trà chỉ mới hai mươi tuổi, về chuyện kết hôn, kiểu gì cũng đến hai mươi lăm tuổi Tô Trà mới nghĩ đến.
Cô còn trẻ, hai mươi lăm tuổi mới nghĩ đến chuyện kết hôn là chuyện bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-406.html.]
Với , sơ qua kết hôn vẻ đơn giản, một nam một nữ tạo thành một gia đình sinh sống.
vấn đề bên trong hề đơn giản, chuyện củi gạo, mắm muối, tương dấm đến, nhưng hôn nhân ít nhiều sẽ khiến sự chú ý của Tô Trà phân tán. Hiện tại, Tô Trà dự án cần phụ trách, cô đặt tất cả sự tập trung của công việc.
Tô Trà đam mê nghiên cứu khoa học, cô thích việc . Nếu buộc lựa chọn một trong hai giữa yêu và nghiên cứu khoa học, Tô Trà khẳng định chút do dự lựa chọn vế thứ hai.
nếu phát sinh tình huống xung đột, kỳ thật cả hai vế thể tiến hành cùng lúc cũng .
Ở trong sinh mệnh của Tô Trà, thể thiếu đàn ông nhưng thể thiếu việc nghiên cứu khoa học .
Tất nhiên là, trái đất thiếu Tô Trà nó sẽ ngừng , Tô Trà trái đất vẫn cứ đều.
Nếu Tô Trà, quốc gia cũng vẫn sẽ phồn thịnh.
Giới Nghiên cứu khoa học chỉ Tô Trà. Từ đến Tô Trà luôn cho rằng bản chỉ là một hạt cát giữa muôn vàn hạt cát khác mà thôi.
Giới Nghiên cứu khoa học nhiều bậc lão làng và còn nhiều mầm non sẽ mọc lên . Cho nên, tương lai của tổ quốc nhất định sẽ , điều thể nghi ngờ.
Ngày hôm , Tô Trà rời giường, theo thói quen đến trường học.
Mười giờ sáng hôm nay Tô Trà tiết học, mười giờ và mười hai giờ là tiết khóa chuyên ngành của cô.
Lúc chuẩn cửa, Vương Tú Mi kéo tay Tô Trà nhét một phần bữa sáng cho cô, còn thêm vài câu.
“Nghe tối hôm qua chỗ khu chúng vài nhà đều gặp trộm, đúng là chẳng kiêng nể ai cả. Nghe bảo tên trộm đó cầm theo dao, đòi tiền, phản kháng còn gã đâm. Đưa bệnh viện lúc nửa đêm , may mà vẫn còn cứu .”
Tô Trà thấy nhắc nhở như thế thì nhíu mày.
Lần đầu tiên cô thấy chuyện trộm nhà cướp bóc trắng trợn như . Sau ở ven đường, thậm chí ở trong nhà đều thiết theo dõi, nhờ đó mà phạm tội giảm đáng kể.
Sau khi đến thế giới , những Tô Trà tiếp xúc đều , ngoại trừ vài trường hợp cá biệt nên loại việc như trộm cướp đúng là đầu cô mới đến.
Thế là, đột nhiên Tô Trà cảm thấy hóa tội phạm cách gần như thế.
Sau vài phút, Tô Trà cửa, thuận miệng hỏi Vu Kế Vĩ đang ở bên cạnh một câu: “Anh chuyện tối qua ?”
“Về mới đến chuyện đó, mấy nhà cướp cách nhà chúng một đoạn cho nên hỗ trợ kịp.” Bởi vì cách một đoạn nên khi Vu Kế Vĩ tiếng động đến đó, thương đưa bệnh viện, còn tên cướp sớm chạy mất .
Vu Kế Vĩ cũng ghét cay ghét đắng loại , tay, chân nhưng tự kiếm ăn mà cứ thích đường ngang ngõ tắt.
Nơi ở của Tô Trà bảo vệ trong một phạm vi nhất định, mấy nhà tối hôm qua xảy chuyện là ở ngoài phạm vi đó, nếu , mấy nhóm Vu Kế Vĩ hỗ trợ kịp thời .
Tạm thời đề cập đến chuyện , nửa giờ, Tô Trà đến trường học. Vừa trong trường, Tô Trà tin trường đuổi học Lục Thanh Viễn. Nguyên nhân do trốn học quá nhiều và tố cáo.