Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 449
Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:09:30
Lượt xem: 142
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói hết lời mới khuyên người trong nhà được, đến khi ngồi trên tàu hỏa Vương Phát Tài mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói giỡn à, ông ta phải gạt Vương Tú Mi lén lút đưa bà cụ đi, đưa thêm con dâu và con trai chẳng phải đến nơi Vương Tú Mi sẽ trở mặt sao?
Tiếng động tàu hỏa chạy kình kịch kình kịch, vài ngày sau đã đến thành phố Bắc Kinh.
Thành phố Bắc Kinh.
Tại nhà họ Tô.
Sáng sớm, Vương Tú Mi đã thức giấc, mười giờ rưỡi bà cụ Vương sẽ đến đây nên bà phải đi đón người sớm mới được.
Tô Thắng Dân phải xin nghỉ phép để chuẩn bị đến trạm tàu hỏa với Vương Tú Mi, mẹ vợ tới làm gì cũng phải qua đón người chứ.
Giống như lần trước, Tô Thắng Dân lái xe đến nhà ga đón người, giờ Tô Trà đang nghỉ trưa nên Tô Thắng Dân ra ngoài đi đón người.
Xe đến nhà ga, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân đón bà cụ rất suôn sẻ.
Thế nhưng, ánh mắt Vương Tú Mi nhìn thấy bên cạnh bà ta còn có Vương Phát Tài thì khó chịu hẳn.
Hay lắm, thế mà vẫn đi được.
Vương Phát Tài đối diện với ánh mắt Vương Tú Mi có hơi chột dạ, ánh mắt nhìn xuống đất, ông ta không nói tiếng nào.
Đến chỗ đỗ xe, Vương Phát Tài nhìn thấy xe miệng không khống chế nổi, cứ hỏi liên tục.
Ông ta biết lần trước Tô Thắng Lợi tới, Tô Thắng Dân cũng lái xe đón.
Vương Phát Tài nhìn chiếc xe kia, trong lòng cảm thán: Ôi trời, chiếc xe này ngầu quá.
Khi biết chiếc xe này là bên đơn vị tặng cho Tô Trà, Vương Phát Tài khen lấy khen để cô, thổi phồng đến mức Vương Tú Mi đang không vui cũng bớt giận đôi chút.
Về đến nhà, Tô Thắng Dân mở cửa, còn chưa nói gì.
Vương Phát Tài bên cạnh đã lớn tiếng gọi.
"Trà Trà, Trà Trà, cậu tới thăm cháu đây, cháu gái lớn của cậu đang trốn ở đâu đấy?" Cùng với tiếng cười "Ha ha ha" của Vương Phát Tài, cả đoàn người vào nhà.
Tô Trà đang nghiên cứu hệ thống bản lậu trong nhà thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô dừng lại công việc trước mắt rồi đứng dậy ra ngoài.
Trong phòng khách, Vương Phát Tài nhìn thấy Tô Trà đi ra, gọi ô hay một cách nhiệt tình.
"Cháu gái lớn, mau tới đây, cho cậu nhìn kỹ tí nào. Ôi chao, đẹp quá, cháu có nhớ cậu không, cậu luôn nhớ cháu gái lớn đấy." Vương Phát Tài cười ha hả khen một tràng.
Vẻ mặt Tô Trà được khen mà không hiểu gì, ánh mắt dò hỏi nhìn cha mẹ mình.
Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi nhìn ánh mắt con gái, bất đắc dĩ nháy mắt mấy cái.
Đôi vợ chồng tỏ vẻ: Ai biết uống lộn thuốc gì rồi?
"Ôi, Trà Trà lớn lên đẹp thật. Mau tới đây, cho bà ngoại nhìn kỹ một chút. Ôi chao, xinh gái và tươi trẻ quá." Bà ta cũng cười ha hả đánh giá Tô Trà, gọi một tiếng thân thiện dễ gần.
Tô Trà ngoan ngoãn cười.
"Cậu cả, bà ngoại, đi tàu hỏa mấy ngày chắc là rất mệt rồi, tranh thủ thời gian ngồi xuống nói chuyện đi ạ." Tô Trà mỉm cười nói.
"Không mệt chút nào, bà ngoại thấy Trà Trà một cái là hết mệt rồi." Bà ta tiếp tục cười nói.
Đôi vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi bốn mắt nhìn nhau.
Được, người kia còn chưa xong lại tới người này!
Không biết hai người này ăn phải cái gì trên xe lửa rồi giờ thành ra thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-449.html.]
Lúc trước, cả hai toàn nói con nhóc này không đáng tiền, vậy mà bây giờ lại nhiệt tình một cách hiếm thấy, không phù hợp chút nào cả.
Bên kia, Vương Phát Tài và bà cụ Vương kéo Tô Trà ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt hai người giả vờ lơ đãng quan sát bốn phía.
A hiểu rồi, khá lắm, con gái (em gái) có một ngôi nhà hoành tráng quá.
Nhìn cái quạt, ghế sô pha, tivi, còn có các thiết bị lắp đặt này, xem ra không hề rẻ chút nào.
Nhớ tới nhà này là của Tô Trà, Vương Phát Tài và bà cụ Vương nở nụ cười rực rỡ hơn đối với Tô Trà.
Cậu và bà ngoại đột nhiên yêu thương quá mức, Tô Trà tỏ vẻ: Thụ sủng nhược kinh!
Ngay cả lúc ăn cơm, cả hai đều gắp thức ăn cho Tô Trà không ngừng, nói gì mà Tô Trà quá gầy, phải ăn nhiều hơn.
Thấy bà ta và Vương Phát Tài như vậy, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cũng bình tĩnh lại.
Không có chuyện gì, bình tĩnh, đoán chừng qua đợt này sẽ khôi phục lại như trước thôi.
Tình huống này cứ kéo dài cho tới chiều, Vương Tú Mi đưa hai người ra ngoài dạo chơi thì cả hai đã trở lại bình thường.
Lần dạo chơi này cũng không bình thường lắm, khi chụp hình còn biết tạo dáng, còn kéo Vương Tú Mi đến cửa hàng bách hóa mua đồ các thứ.
Buổi tối, hai người xách túi lớn túi nhỏ về nhà, hay lắm, thấy Tô Trà là lại uống lộn thuốc.
"Tô Trà, đến thử cái bánh ngọt này xem, lúc nãy cậu mua cho cháu ở cửa hàng bách hóa đó." Vương Phát Tài cười ha hả nói.
"Tô Trà, lại đây lại đây, cái này là bánh quy, bà thấy món mới nên mua về cho cháu, cháu nếm thử đi." Bà cụ Vương cũng không chịu lạc hậu.
Thấy anh vợ và mẹ vợ như vậy, Tô Thắng Dân muốn nhắc nhở đối phương là mấy thứ này đều dùng tiền của ông mua đó!
Cho nên, hai người có thể đừng mượn hoa cúng Phật, dùng đồ ông mua để dỗ con gái của ông được không?
Chơi rất cao tay ha. Bắt ông mua cả đống đồ về dỗ dành con gái ông, hay cho cái chiêu tay không tròng cổ sói trắng.
Vương Tú Mi nhíu mày, không nói gì hết, bọn họ tình nguyện dỗ dành Tô Trà, Vương Tú Mi thân làm mẹ sao có thể không vui được?
Chỉ có bạn nhỏ Tô Bảo hoài nghi nhân sinh nhất.
Trong trí nhớ cậu bé, bà ngoại không phải như thế này.
Tô Bảo chỉ muốn cảm thán một câu: Suy nghĩ người lớn rắc rối quá đi!
Đoán không ra được gì hết!
Tô Trà tươi cười khi bị sự nhiệt tình vây quanh, đối với chuyện cậu cả và bà ngoại tự nhiên yêu thương mình, cô có thể làm gì nữa?
Đương nhiên là nhận rồi.
Bởi vì người ta nói, phồn vinh hư ảo vẫn là phồn vinh, tình yêu giả dối vẫn là "yêu" mà!
Sau khi ăn cơm tối xong xuôi, nhân lúc người khác không để ý, hai người bà cụ Vương và Vương Phát Tài lén lút nói chuyện trong phòng.
"Mẹ, chúng ta đã nịnh nọt Tô Trà rồi. Mẹ xem chẳng phải giờ em rể và em gái mua cho chúng ta rất nhiều đồ sao, mà đứa nhỏ Tô Trà có triển vọng, hôm khác nói không chừng có thể nhờ Tô Trà giúp con tìm một công việc nào đó đấy."
Đơn vị có thể cho Tô Trà nhà ở và xe thì giúp đỡ tìm việc chỉ là chuyện nhỏ, Vương Phát Tài đã bắt đầu ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp ngồi trong văn phòng uống trà đọc báo chí rồi.
"Những gì con nói, mẹ đều biết, nịnh con bé cho tốt vào, để ngày mai Tô Trà đưa cho chúng ta một chiếc tivi lớn, tiền lương của con nhóc này chắc chắn không ít." Bà ta cũng bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đẹp mình ngồi xem tivi.
Hai mẹ con liếc nhau.
Đúng vậy, xác nhận bằng ánh mắt, người cùng một thuyền!
Nếu không nói không phải người cùng một nhà không thể qua chung một cửa, ở bên kia phòng bếp, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân cũng đang thì thầm to nhỏ.
"Vợ, anh cả anh với mẹ mình làm sao vậy, thay đổi cũng quá lớn rồi." Tô Thắng Dân cảm thấy thái độ của anh vợ và mẹ vợ rất khác thường, có cảm giác như chồn cáo chúc tết gà.