“Vâng, cũng coi như ạ.” Phó Hành Khanh trả lời ông cụ bằng một câu mơ hồ.
Ông Phó chỉ thấy một tiếng “” đầu tiên của Phó Hành Khanh, còn đoạn phía thèm để ý đến nữa.
Vài phút , tiểu Lý đỗ xe xong, ông cụ và Phó Hành Khanh cùng xuống xe về nhà.
Nửa tiếng , Tô Trà cũng về tới nhà.
Tô Trà cửa Vương Tú Mi ở trong phòng thấy tiếng động nên . Bà thấy Tô Trà về thuận miệng hỏi vài câu liên quan đến buổi tiệc.
“Trà Trà, buổi tiệc diễn như thế nào? Con ăn no ? Nếu nhiều quá nên con ăn no để nấu thêm cho con mấy món, thể để bụng đói , nhỡ đau dày thì .” Vương Tú Mi dậy chuẩn trong bếp.
Trong phòng khách, Tô Thắng Dân và Tô Bảo đều Tô Trà.
Cô ba đôi mắt của nhà chằm chằm nhịn một tiếng, xua tay, : “Mẹ, đừng thêm gì cả, con ăn no . Hôm nay nhà ăn mua hẳn một con heo béo, đủ no chứ?”
“Nói cũng đúng, chế độ ở chỗ của con bao giờ cũng cả.” Vương Tú Mi chân thành, dù cũng khó tìm chỗ nào điều kiện phân phối nhà và xe như chỗ của Tô Trà đang cả.
“Vợ ơi, cuối năm công ty vận chuyển của cũng tổ chức một buổi tiệc, đến lúc đó định g.i.ế.c một con heo để chúc mừng. Hơn nữa cũng sắp cuối năm , cùng ăn một bữa ngon cho vui vẻ.” Tô Thắng Dân tiếp: “Trại nuôi heo của em nhớ để cho một con béo chút nhé!”
“Để một con cũng , béo một chút cũng thành vấn đề nhưng dù là em cũng rạch ròi, hiểu ?” Vương Tú Mi trêu chồng, nhướng mày.
“Ấy, em gì thế? Của còn của em ? Có nào kiếm tiền cho em ? Hai vợ chồng chúng còn phân chia của của em gì? Của em cũng là của .” Tô Thắng Dân ha hả .
Tô Trà và Tô Bảo màn của hai vợ chồng thì liếc một cái.
Hai vợ chồng bắt đầu rải cơm chó , trời ơi, da gà bắt đầu nổi lên , tình hình chỉ thể dùng một từ để hình dung… chua lòm.
“Mẹ, ơi! Đột nhiên con nhớ việc còn xong, con về phòng đây nhé!” Tô Trà ném xuống một câu đó lòng bàn chân như bôi dầu, biến mất nhanh chóng.
Trong phòng khách còn ba , lúc Tô Bảo còn đang suy nghĩ nên tìm cớ gì trốn cửa phòng Tô Trà “cành cạch” một tiếng, mở .
Ba ở trong phòng khách qua, ngay đó thấy đầu của Tô Trà nhô .
Tô Trà ba , đó mới : “Ba , còn một việc nữa con quên .”
“Chuyện gì thế?” Tô Thắng Dân hỏi.
“Dạ, con với Phó Hành Khanh thành yêu .” Tô Trà mỉm trả, tiếp: “Chuyện thôi ạ. Con xong đó, còn sớm nữa, cũng nên nghỉ ngơi sớm nhé!”
Một tiếng “Cành cạch” nữa phát , cửa phòng cô đóng .
Ba còn vẫn đang tiêu hóa những lời cô thông báo, bởi vì ai gì nên phòng khách tràn ngập sự tĩnh lặng.
Người đầu tiên phá vỡ bầu khí im ắng vẫn là đồng chí Tô Thắng Dân.
“Có con gái chúng là đang yêu đương ? Thành đôi với Phó Hành Khanh…”
Vương Tú Mi ném một ánh mắt xem thường cho ông, đó hỏi : “Nếu thì còn ai nữa?” Có thể là ai nữa đây?
Ngay cả Tô Bảo cũng kinh ngạc cha . Cậu bé tò mò, chẳng lẽ cha nghĩ rằng còn một khác nữa cơ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-496.html.]
Tô Thắng Dân đối diện với vẻ mặt gì hơn của con trai và vợ, giơ tay sờ gáy, dám hé răng.
Ông chỉ thuận miệng thôi mà, cần quá để ý những chi tiết nhỏ !
Hơn nữa chuyện Tô Trà yêu là chuyện lớn, hai chút phản ứng nào ?
“Vợ , chuyện con gái yêu, em ý kiến gì ?”
“Nói cái gì? Không con gái với Phó Hành Khanh sớm dấu hiệu ?” Vương Tú Mi hỏi một câu.
Tô Thắng Dân suy nghĩ một lúc, đúng là như thật, như thế cũng cần cảm thấy quái lạ, chuyện manh mối từ lâu .
Cho nên chuyện Tô Trà yêu đương với Phó Hành Khanh cứ như thế công khai với cả hai bên gia đình, hơn nữa tất cả lớn trong nhà cũng đều tán thành.
Hai đứa nhỏ đều cả, nam thì trai, nữ thì xinh gái. Hai đều sự nghiệp riêng, , xứng đôi lứa.
Lúc đầu nhà họ Phó còn lo sốt vó với tốc độ tán tỉnh con gái nhà chậm như ốc sên của Phó Hành Khanh. Bây giờ mới công khai chuyện gì cũng cần bàn thêm nữa.
Lúc Phó Kiều Kiều tin trai thành yêu của Tô Trà là hai ngày .
Phó Kiều Kiều tin lập tức gọi điện ngay cho Tô Trà.
Tô Trà mới xong dự án khóa thông minh nên dư một thời gian rảnh. Lúc cô đang ở nhà nhận điện thoại của Phó Kiều Kiều.
Phó Kiều Kiều Tô Trà thời gian rảnh thì hẹn gặp mặt luôn.
Đối với những con mang linh hồn tham ăn, chỗ hẹn gặp nhất định là ở quán cơm.
Hai linh hồn ham ăn uống hẹn ăn cơm trưa.
Sau khi hai quán cơm, gọi món xong mới thể tiến giai đoạn tâm tình giữa những bạn .
Tất nhiên đầu tiên mở lời là Phó Kiều Kiều.
“Trà Trà, trong nhà rằng cô với trai giờ là yêu hả? Mau mau mau, mau cho thử xem trai thổ lộ với cô như thế nào? Có lãng mạn ?” Phó Kiều Kiều xong đợi Tô Trà trả lời phủ nhận ngay hai chữ “lãng mạn”, tiếp: “Với cái tính của trai á, dĩ nhiên khả năng lãng mạn đúng ?”
“He he he, để đoán xem nào, thẳng tắp đó với vẻ mặt nghiêm túc kiểu “đồng chí Tô Trà, chúng hẹn hò !”. Có như ?” Thậm chí Phó Kiều Kiều tự tưởng tượng .
Ha ha ha, cô chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó thôi nhịn cảm thấy buồn .
Phó Kiều Kiều dùng sự hiểu trai hơn hai mươi năm của để khẳng định rằng lúc thổ lộ chắc chắn cũng với vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Trà thấy cô bạn trộm cũng khẽ theo, đó mới : “Không , khả năng là cô hiểu lầm cô .”
Hiểu lầm?
Phó Kiều Kiều lộ vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng thầm mắng, chẳng lẽ trai cô thật sự hiểu cái thứ gọi là “Romantic” gì đó?
Ngay lúc cô đang đoán già đoán non Tô Trà tiếp: “Là chủ động đề nghị đến chuyện hẹn hò đấy.” Chứ của Kiều Kiều .
Phó Kiều Kiều lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.