Trong nháy mắt, dòng chữ "Hăng hái việc nghĩa" in cờ thưởng màu đỏ thắm, xuất hiện mắt .
Nhìn thấy cờ thưởng, trong thôn đều cảm thấy tò mò.
Chuyện gì thế ?
Tô Trà chuyện á?
Đồng chí công an còn cố ý đến tận nhà trao cờ thưởng, rốt cuộc Tô Trà gì thế ?
"Cháu cảm ơn ạ." Tô Trà vươn hai tay, trịnh trọng nhận lấy cờ thường.
Nói thật, sống hai đời , đây là đầu tiên Tô Trà nhận cờ thưởng, cô yêu thích mà lo sợ.
Tầm mắt của ông nội Tô đảo qua cờ thường tay Tô Trà, đôi mắt ông cụ hiện rõ sự vui mừng.
Ông cụ tiến lên hai bước, cất tiếng : "Đồng chí công an đường xa đến chắc chắn mệt mỏi , trời nóng nữa, nhà uống chén nước ."
"Bà nó ơi, rót cho hai đồng chí đây cốc nước." Ông nội Tô đầu cất tiếng hô.
"Không cần, cần . Chúng còn về việc nữa."
"Chỉ uống một cốc nước thôi mà, tốn bao nhiêu thời gian mà."
"Thực sự cần ."
"Đồng chí công an, đừng khách sáo, uống cốc nước ."
Tô Trà bên cạnh, thấy hai đồng chí công an và ông nội Tô khách sáo đùn đẩy qua thì vội vàng lên tiếng khuyên:
"Đồng chí công an, hai nhà uống chén nước ạ, cũng mất bao nhiêu thời gian cả. Hôm nay trời nóng quá, uống cốc nước về, cơ thể sẽ thoải mái hơn đấy ạ."
Thế Tô Trà lên tiếng, hơn nữa sự nhiệt tình của ông nội Tô tiện từ chối, cuối cùng đồng chí công an vẫn nhà họ Tô uống nước.
Thế nhưng hai đồng chí công an uống nước xong bao lâu thì lập tức rời , dù thì họ cũng thực sự về công tác.
Đợi hai đồng chí công an rời , những hóng hớt vây quanh nhà họ Tô đều thể nhịn sự tò mò nữa.
"Tô Trà, rốt cuộc cháu gì thế? Sao công an trao cờ thưởng cho cháu thế? Lợi hại quá."
" thế, đúng thế. Tô Trà, cháu đúng là tăng thêm thể diện cho thôn chúng ."
"Tô Trà, kể cho chú thím với."
"Nói , ."
Sự nhiệt tình của khó mà từ chối , Tô Trà ngượng ngùng kể đại khái câu chuyện.
Cô chỉ kể một cách khái quát, thế nhưng cản nổi chuyện dân làng lắng một cách thích thú.
Tô Trà mất tự nhiên, nhưng Vương Tú Mi thích sôi nổi. Cho nên khi Tô Trà bước phòng, Vương Tú Mi bắt đầu kể những chuyện mà Tô Trà cho một nữa.
Tô Trà trong phòng già nhà kể sinh động như chứng kiến tận mắt, trong lòng cô khẽ cảm thán, hóa già nhà cô còn thiên phú kể chuyện nữa chứ.
Thế nhưng, già mà cô thấy vô cùng sảng khoái, dù thì đây cũng chuyện .
Cô nhấp một ngụm nước, Tô Trà lấy một tờ đề thi, trải rộng bàn.
Sau đó cô vứt mấy chuyện đầu bắt đầu nghiêm túc bài.
Chuyện Tô Trà đồn công an trao cờ thưởng, trong thôn bàn tán say sưa suốt vài ngày.
Ngay cả khi Tô Trà chuẩn trường học, đường đụng mặt vài , vẫn còn tiếp tục khen cô cơ mà.
Thấy Tô Trà gặp khen, cảm thấy vui.
Tô Vận hết đến khác trong thôn Tô Trà, trong lòng cô nghẹn khuất, ghen tị điên .
Không chỉ là giúp đỡ công an phá án thôi ? Có gì mà giỏi cơ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-57.html.]
Cả ngày tập trung học hành, chỉ ầm ĩ, nổi bật. là điều.
Đợi đến khi thành tích kì thi tháng công bố, cô xem, Tô Trà còn thể đắc ý thế nào nữa?
----
Trường trung học phổ thông hai, văn phòng giáo viên.
Các giáo viên chấm bài xong, đang công tác thống kê điểm.
Tối nay các học sinh sẽ về trường để học tiết tự học buổi tối, sáng ngày mai công bố thành tích ngoài . Cho nên đêm hôm nay, các giáo viên bắt buộc thống kê xong thành tích.
Tất cả các giáo viên của mười hai lớp đều tập trung ở chỗ , các giáo viên bắt đầu thống kê điểm của từng lớp một.
Sau khi điểm của từng lớp thống kê, bước tiếp theo là xếp hạng khối.
"Thành tích thi của lớp cũng tệ lắm, chẳng qua là điểm tiếng Anh kém một chút."
"Thành tích môn tiếng Anh của lớp vẫn tạm , thành tích toán học khá kém."
" thấy điểm trung bình của lớp chúng vẫn tạm ."
Nhóm các giáo viên cùng thảo luận, nhanh bắt đầu hỏi Tống Minh: "Thầy Tống, lớp thầy thế nào?"
"Vẫn tạm ." Tống Minh thản nhiên đáp một câu.
Thấy những giáo viên khác đều đang thảo luận, Lý Tú Phương chút hoảng hốt.
Cả cô đều mơ mảng đây .
Ánh mắt cô chằm chằm cái tên đầu danh sách bảng điểm ... Tô Trà.
Điều khiến cho Lý Tú Phương hoảng hốt là chuyện Tô Trà thi hạng nhất, mà điều khiến cô kích thích chính là những cột điểm ở phía tên của Tô Trà.
Toán học, tối đa.
Tiếng , tối đa.
Chính trị, tối đa.
....
Ngữ văn, 98 điểm.
Đấy, mơ màng ? Tất cả các môn, chỉ mỗi ngữ văn trừ hai điểm.
Đây là thành tích gì thế ?
Ngay khi Lý Tú Phương vẫn đang ngây , những giáo viên khác bắt đầu thống kê thành tích của khối .
Bởi vì Lý Tú Phương vẫn hé răng, cho nên thứ nhất chính là một học sinh lớp 11-1.
"Ôi chao, quả nhiên học sinh lớp thầy Tống hạng nhất."
"Còn nữa ư? Lớp chuyên mà."
"Thầy Tống, chúc mừng nhé."
"Thầy Tống, chúc mừng nhé."
Trong lúc tiếng chúc mừng liên tục vang lên, Lý Tú Phương hoảng hốt giơ tay lên, khẽ hắng giọng cất giọng run rẩy.
"Cái đó, thật ngại quá. Thầy Tống thể xem thành tích của lớp chúng ?"
Hành động khác thường của Lý Tú Phương thu hút sự chú ý của bộ các giáo viên khác, còn Tống Minh điểm danh thì trực tiếp dậy, lập tức nhận lấy bảng điểm của lớp 11-5 trong tay Lý Tú Phương.
Khi thấy cái tên hạng nhất , Tống Minh cũng khẽ sửng sốt. Thế nhưng thầy còn bình tĩnh hơn Lý Tú Phương nhiều, tầm mắt thầy khẽ đảo qua chuỗi thành tích phía tên cô, khi xem xong thì nhịn mà vô thức nhướng mày.
Thành tích , quá lợi hại.
Nói thật, Tống Minh vốn khẳng định Tô Trà chắc chắn thể lấy điểm tối đa môn toán, thế nhưng khi thấy thành tích nghịch thiên, chỉ môn ngữ văn trừ hai điểm , Tống Minh cũng thấy vô cùng kinh ngạc.