Người cũng sai, ầm ĩ khiến cả nhà ở riêng Tô Vận cô thì là ai?
"Không chị thì là ai?" Nghe thấy câu trả lời phủ nhận của Tô Trà, Tô Vận tiếp tục chất vấn.
"Hôm qua, cô trong sân hét lớn hai chữ "ở riêng" như thế, cô cho rằng hàng xóm nhà chúng đều là kẻ điếc hết ?" Tô Trà đốp chát chút nể nang: "Hôm qua cô còn đổ oan cho bắt nạt cô, chuyện còn tính sổ với cô . Thế mà cô còn mặt mũi lên mặt với cơ ?"
" đó, đúng đó. Tô Vận, cháu đừng quá đáng." Vương Tú Mi nhanh chóng tiếp lời con gái.
"Chi thứ hai nhà các lúc nào cũng bắt nạt chi cả bọn , cha chị cả ngày hết ăn còn cho ? Nhà cả chính là kí sinh trùng, chỉ hút m.á.u khác để sống..."
"Ôi."
Tô Vận mới một nửa, đột nhiên cô loáng thoáng thấy một bóng đen vồ về phía , đó bả vai cô truyền đến một cơn đau đớm.
Đến khi Tô Vận kịp phản ứng , cúi đầu thì thấy Tô Trà đang há to miệng, giống như con chó, cắn vai cô .
Tô Trà há to miệng, ngoạm chặt một miếng thịt vai của Tô Vận.
Sao hả? Mắng cha cô, tưởng Tô Trà cô đây c.h.ế.t đấy ?
Nếu hôm nay cô mà cắn đứt một miếng thịt cô , cô còn là Tô Trà nữa.
"Tô Trà, chị là chó ? Chị nhả cho ." Tô Vận đau đến độ ngũ quan cũng bắt đầu vặn vẹo .
Lần Tô Trà đúng là tung ác chiêu, đau đau đau quá mất.
"Ô ô ô!" Còn lâu.
Vương Tú Mi thấy con gái nhà giống hệt con ch.ó con, cắn chặt Tô Trà nhả, thì trong lòng cảm thấy chút vui vẻ. Ôi, con gái bà lợi hại quá mất.
"Tô Trà, chị nhả cho ."
Tô Vận đau thể chịu nữa , cô định giơ tay lên đánh Tô Trà, nhưng cô quên là còn một Vương Tú Mi đang bên cạnh nữa. Cho nên, khi cô nâng tay lên, còn kịp đánh thì Vương Tú Mi giữ chặt cả hai tay .
Tô Trà nghiến chặt răng, trong lòng cô tàn nhẫn nghĩ: Cho cô linh tinh , cho cô chuyện , cho cô thư tố cáo nặc danh ở trường .
Cho cô đau c.h.ế.t thì thôi!
"Ôi chao, em dâu hai, em gì thế? Còn Tô Trà nữa, tự nhiên cháu cắn ?"
Vương Quyên thấy tiếng động , thấy cảnh tượng , bà vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy Vương Quyên chạy đến, Vương Tú Mi đang định bảo con gái nhả , thế nhưng bà còn kịp gì, Tô Trà nhanh chóng nhả lùi về phía hai bước .
"Ha ha, trẻ con đánh mà." Vương Tú Mi lặng lẽ buông hai tay của Tô Trà , đó tiếp tục cất tiếng : "Chị dâu, chị , thế nhưng chị nên dạy dỗ Tô Vận cho cẩn thận . và Tô Trà về đến cửa nhà, Tô Vận nhà chị chặn đường hai chúng mắng chửi. Tốt gì cũng là trưởng bối của con bé cơ đấy, thế nhưng Tô Vận dám chỉ thẳng mặt mà mắng, nếu chuyện mà truyền ngoài, kiểu gì thanh danh của nó cũng phá hỏng cho xem."
Tính cách của Vương Quyên vốn thành thật, khi thấy những lời của Vương Tú Mi , trong lòng bà chút bất an. Khi nãy ở trong phòng, bà cũng thấy âm thanh ồn ào của Tô Vận nhà bà .
Nếu xét đến cùng, thì chuyện cũng là Tô Vận đuối lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-70.html.]
"Thế nhưng, Tô Trà nhà cô cũng thể cắn như chứ?" Vương Quyên gượng gạo lẩm bẩm một câu.
Lần , đợi Vương Tú Mi kịp cất tiếng bênh con gái, Tô Trà nhô đầu khỏi lưng già nhà , vẻ mặt cô vô cùng tội nghiệp, hốc mắt đỏ hoe, là chịu ấm ức.
Đôi mắt ướt át của cô đối diện với tầm mắt của Vương Quyên, cái miệng của Tô Trà khẽ mấp máy, đôi mắt cô đỏ thêm vài phần. Cô thút thít : "Bác gái, là Tô Vạn bắt nạt cháu , em mắng cha cháu, cháu..."
Càng càng thấy tủi , nước mắt lưng tròng, bỗng một giọt nước mắt lăn dài má.
Nhìn thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Tô Trà, Vương Quyên cũng chút hổ. Bà lập tức túm Tô Vận, kéo cô về phòng.
Còn thể đây, rõ ràng là Tô Vận sai , bây giờ Tô Trà cũng luôn . Người còn tưởng rằng cả chi cả nhà họ bắt nạt đứa bé Tô Trà chứ.
Tô Vận kéo , ban đầu cô còn chút phản kháng, thế nhưng khi Vương Quyên đánh hai cái thì ngoan ngoãn theo.
Trước khi phòng, Tô Vận còn cam lòng đầu .
Tô Trà đang lau nước mắt dường như cảm nhận tầm mắt của Tô Trà. Cô bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong, về phía Tô Vận nở một nụ , để lộ hàm răng trắng bóng.
"Tô Trà, mày giả vờ..."
Vương Quyên thấy những lời thì đầu , thế nhưng đập mắt bà là đôi mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung của Tô Trà.
Nhìn thấy Tô Trà đổi sắc mặt chỉ trong một giây, Tô Vận tức giận run cả .
Đồ bạch liên hoa, đồ xanh, đồ hổ.
Đợi đến khi bóng dáng của hai con Vương Quyên và Tô Vận biến mất ở ngưỡng cửa, lúc Tô Trằ mới giơ tay lên lau khóe mắt ướt át.
Hừ, dám đấu với cô á? Tô Vận vẫn còn non lắm.
"Mẹ, trưa nay chúng nấu thịt kho tàu ăn nhé." Tô Trà đầu, đối diện với gương mặt sững sờ của già, cô giơ tay lên, xòe năm ngón tay quơ quơ mặt bà: "Mẹ, hồn chứ."
"Nào thôi, nhóc con ." Vương Tú Mi hồn , ngoài mặt thì tức giận lườm con gái một cái, thế nhưng trong lòng cảm thấy an ủi.
Ôi chao, con gái bà cắn ,
Về , xem còn ai dám bắt nạt con gái bà nữa .
Bên , trong phòng.
Bà nội Tô thu hồi tầm mắt. Tất cả những chuyện xảy ở trong sân , bà cụ đều chứng kiến hết cả, thế nhưng bây giờ ở riêng , chuyện đám trẻ ầm ĩ, ông bà cụ cũng tiện nhúng tay nữa.
Cho dù quyết tâm mặc kệ , thế nhưng bà nội Tô vẫn nhịn mà với ông nội Tô: "Con nhóc nhà thằng hai, quá lợi hại."
"Lợi hại cũng mà, chỉ cần chuyện là ." Ông nội Tô thản nhiên đáp.
Lại , ở thời đại , nào ai khả năng chuyện lớn ghê gớm?
Ghê gớm mới chứ!