Lúc Tô Thắng Dân xuất phát, Tô Trà vẫn đang học.
"Tô Trà, thư của ."
Một bạn học cùng lớp 11-5 của Tô Trà tiến lớp học.
Cậu đến phòng thường trực của trường để nhận thư, đúng lúc thấy lá thư tên nhận là Tô Trà, lấy về luôn cho cô.
Tô Trà đang chỗ của , cúi đầu bài chăm chỉ, thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên.
"Đây, thư của ." Bạn học đưa thư cho cô.
"Cảm ơn nhé." Tô Trà mỉm cảm ơn mới giơ tay nhận lấy lá thư.
Phong thư tay mỏng, Tô Trà tiện tay nhét ngăn bàn.
Đến giờ nghỉ trưa, Tô Trà mới cầm thư về kí túc xá.
Lúc những khác đều đến căn tin ăn cơm cả , trong phòng kí túc xá chỉ mỗi một Tô Trà mà thôi.
Tô Trà lấy phong thư kẹp trong cuốn vở , xé một đầu mở , lấy tất cả những thứ trong bì thư .
Bên trong chỉ một tờ giấy mỏng... Ồ, đúng, đúng hơn thì đây là một tờ đơn chuyển tiền.
Tô Trà kĩ nữa thì thấy bên trong phong thư còn một tờ giấy chữ nữa.
Cô lấy .
Đây là bức thư do tòa soạn gửi tới, nội dung đại khái là thông báo bản thảo mà Tô Trà gửi qua đó bọn họ nhận , đồng thời bản thảo đó cũng vượt qua vòng xét duyệt, chuẩn đăng ở tuần san của tháng.
Số tiền ghi tờ đơn chuyển tiền là năm mươi đồng.
Tô Trà cũng kinh ngạc, ở thời đại , năm mươi đồng tương đương với thu nhập một tháng của một đại gia đình.
Thế nhưng cô chỉ cần một bản thảo, thể nhận nhiều như ư?
Quả nhiên, thành thật thì sẽ phụ lòng, tri thức đúng là tài phú mà.
-----
Thẩm Thành, trong một tòa soạn báo nào đó.
"Tiểu Giang, em sắp xếp xong cho tập san ? Mấy tấm ảnh kèm chuẩn xong ?"
"Xong ạ, xong ạ. Em việc thì cứ yên tâm ."
"Na Na, em chuyển tiền nhuận bút cho tác giả ? Chủ biên bên hỏi về bản thảo vài đó, trăm nghìn đừng để xảy sai sót gì đấy nhé."
"Anh yên tâm , chắc chắn sai lầm gì."
"Vậy là ."
"Ôi, đang bản thảo . Chất lượng bản thảo do đồng chí Tô Trà đóng góp hơn chất lượng của vô bản thảo chúng nhận . Lúc cũng nhiều bản thảo bàn về phương diện cải cách, thế nhưng chẳng chút sáng tạo nào cả, cả nghìn bài cùng một giọng văn. Lần chúng đăng bản thảo lên, kiểu gì cũng nổi tiếng cho xem. Bài lắm, mà nhiệt huyết sôi trào hết cả lên."
"Còn ư? Mọi thử xem, theo chính sách hiện tại thì tương lai quốc gia chúng thật sự như những gì trong bản thảo ?"
"Chắc chắn là . Quốc gia chúng đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, tương lai đầy hứa hẹn."
"Thật nhanh chóng chứng kiến ngày đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-76.html.]
Vài ngày , tờ báo của tỉnh thành xuất bản.
Bài đăng báo tỉnh thu hút sự quan tâm của ít , bài lập luận chặt chẽ, hơn nữa quan điểm và ý kiến khác với những bài mà từng .
Bài bố cục rõ ràng, cho dù là cách sử dụng từ ngữ lối dẫn chuyện đều vô cùng mĩ.
Cùng một chủ đề bàn luận về cải cách, thế nhưng khi bài, mỗi một quan điểm khác .
Hơn nữa trọng điểm của bài xây dựng vô cùng mĩ.
Bài thu hút sự chú ý của dư luận, để trong lòng họ những tưởng tượng về tương lai.
Chỉ trong nháy mắt, bài giống như mở cánh cửa về thế giới mới, một thế giới khác thế giới mà họ đang thấy đây.
Bài trang báo tỉnh những chỉ nổi tiếng trong tỉnh thành, mà còn thu hút sự chú ý của một vài nhân vật quan trọng.
Đây chỉ là một bài đơn thuần, nó mô tả con đường và hướng sắp tới của họ.
Nhà họ Trầm...
Cha Trầm ghế mây, sống mũi đeo một cặp kính, tay ông đang cầm tờ báo tỉnh.
Bài đăng tờ báo tỉnh cũng thu hút sự chú ý của cha Trầm. Sau khi xong bài , cha Trầm còn suy nghĩ sâu xa một lát, đợi đến khi thấy tên tác giả ở phần lạc khoản, đôi mắt của ông trầm xuống trong nháy mắt.
Tô Trà...
Trùng hợp như ư, ông cũng quen một tên là Tô Trà?
Chạng vạng hôm đó, khi Trầm Nghiễm về đến nhà, cửa thấy cha đang thảo luận gì đó, tay cha còn cầm một tờ báo.
Cả hai vợ chồng nhà họ Trầm thấy Trầm Nghiễm về, vẻ mặt cha Trầm ôn hòa vẫy vẫy tay với Trầm Nghiễm, cất tiếng gọi: "Trầm Nghiễm, con đây."
Ôi, thái độ của cha đúng cho lắm.
Trong nhà , từ đến nay vẫn luôn là cha nghiêm hiền, bây giờ thấy cha đối xử dịu dàng với , trong lòng Trầm Nghiễm chút ăn tiêu.
Cậu cất bước về phía cha , trong lòng Trầm Nghiễm chút bất an, dò hỏi: "Cha, chuyện gì thế ạ?"
Chẳng lẽ là thành tích của cuộc thi Olympic toán học công bố ?
Tính toán thời gian, hình như bây giờ đúng là nên công bố thành tích .
Chẳng lẽ thi ?
Không thể nào, cảm thấy phát huy định lắm mà nhỉ?
Ngay khi Trầm Nghiễm vẫn còn đang suy nghĩ miên man, cha Trầm cất tiếng: "Trầm Nghiễm, bao giờ Tô Trà thời gian, con mời con bé đến nhà ăn một bữa cơm nhé."
"Ơ, cha, cha..." Không bệnh chứ?
Không công việc của cha bận rộn lắm ư? Vậy mà cha còn thời gian bảo mời bạn đến nhà ăn cơm á?
"Cha ? Cha đang chuyện với con đấy, con thấy hả?" Nhìn thấy dáng vẻ thôi của Trầm Nghiễm, cha Trầm lật mặt trong nháy mắt.
"Con thấy , nhưng chắc gì Tô Trà thời gian."
"Vậy con cứ xem khi nào con bé thời gian rảnh, còn nhà chúng thì lúc nào cũng ." Cha Trầm cân nhắc suốt cả một buổi sáng , ông vẫn cảm thấy đời thể nào chuyện trùng hợp như . Một tỉnh thành lớn như thế thì hai tên Tô Trà cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Thế nhưng cho dù Tô Trà - tác giả của bài báo và Tô Trà mà ông quen cùng một thì cha Trầm vẫn cảm thấy nên hỏi cho rõ ràng.