Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-04-27 01:27:08
Lượt xem: 381

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu là em nhà họ Hứa, ông sẽ nhiều lời, cứ cho họ những gì họ .

Không đất thì thể gì ông ?

Tuy nhiên, ông đắc Liên Kiều, cô gái khiến ông cảm thấy nguy hiểm.

Ông suy nghĩ một chút nhường một bước: “Vậy thì hai mẫu đất.”

Đất hoang bên cằn cỗi, trồng lương thực gì, trồng rau cũng khó, chỉ thể xây nhà.

Liên Kiều liền xua tay: “Phát bố thí cho ăn xin , bốn mẫu đất.”

Khóe miệng trưởng thôn Lâm co giật, cô cấm kỵ bốn : "Thôi ."

Quên , dù mảnh đất cũng vô dụng, chia cho dân làng khác cũng chẳng ai .

Năng lực hành động của Liên Kiều mạnh mẽ, lập tức giải quyết sự việc: “Vẫn là trưởng thôn sảng khoái, ngày mai chúng còn phiền trưởng thôn cùng chúng hộ khẩu, đồng thời để mảnh đất tên hai em họ , ngày mai cũng .”

Trưởng thôn Lâm tức giận, đây là địa bàn của thôn Thanh Thủy, một thôn dân dám chạy đến hoa chân múa tay còn thể thống gì?

“Có cô nhiệt tình quá ?”

Liên Kiều bĩu môi về phía nhà của trưởng thôn, năm căn nhà gạch ấn tượng, chỉ riêng mảnh đất trồng rau ở sân hơn một mẫu, tổng cộng bên trong và bên ngoài hơn ba mẫu.

Không hổ danh là nhà của trưởng thôn, một trong những nhà nhất trong thôn.

" một tật chính là bắt đầu thì kết thúc, nếu sẽ cáu kỉnh, khi cáu kỉnh sẽ kiềm chế bản ."

Trưởng thôn: ...Coi như cô độc ác!

Sau khi về đến nhà, Liên Kiều tắm và ngủ, phớt lờ , cô coi Kiều Mỹ Hoa và Kiều Nhất Liên như khí.

Đối với những lời khiêu khích liên tục của Kiều Nhất Liên, Liên Kiều chỉ giả vờ thấy, lúc việc gì thì chơi đùa với bọn họ một chút, bây giờ cô kế hoạch, cần thiện nó.

Một Kiều Nhất Liên diễn kịch cũng thành vấn đề, cô dùng thuốc nhỏ mắt chạy đến mắt Kiều Mỹ Hoa, khiến Kiều Mỹ Hoa tức giận.

ích gì? Liên Kiều để tâm đến đó là báu vật.

Liên Kiều quan tâm, đó là thứ rác rưởi.

ngủ sớm, dậy cũng sớm, trời sáng cô dậy, lấy nước chậu rửa mặt, còn luộc cả trứng gà.

Ngoài cửa động tĩnh, cô khoác chiếc cặp màu xanh lên vai, nhét hai quả trứng luộc chín mà một cuốn sách y khoa trong cặp.

Cô mang theo cả lọ thuốc hít, để ở nhà cô yên tâm.

Đương nhiên, cô cũng mang theo kim bạc bên , đó là thứ quý giá nhất của cô.

Cô mới hai bước, phía vang lên giọng của Kiều Mỹ Hoa: "Bé hai, con ?"

“Lên thị trấn.” Liên Kiều bước về phía ngoảnh , bước kiên định.

Kiều Mỹ Hoa theo sát phía cô, cô lên xe bò, lo lắng nghi hoặc.

Đó là trưởng thông của thôn kế bên? Họ định ?

Dọc đường , sắc mặt trưởng thôn Lâm ủ rũ, ông lời nào, cả toát sự đè nén, trong lòng như lửa đốt.

Trước mặt ông , hai em nhà họ Hứa dè dặt, quen với việc đàn áp, theo thói quen cúi đầu.

Chỉ Liên Kiều là ảnh hưởng, cô lấy Hoàng đế tâm kinh , thỉnh thoảng ngâm nga vài câu, đắm chìm trong thế giới của chính .

Thực , những nội dung quen thuộc từ lâu, nhắm mắt cũng thể thuộc lòng, nhưng như vẫn , ôn luyện cái cũ để học hỏi cái mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-29.html.]

Cô cũng thích những cuốn sách , điều khiến cô cảm thấy mạnh mẽ và sự bình yên nội tâm.

Đây là thói quen hình thành từ khi còn nhỏ.

Trưởng thôn Lâm cô hồi lâu, càng cô càng sợ hãi, cô bình thản nhưng thể bỏ qua sự hiện diện của cô.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 động lực cho nhóm chương nhanh hơn nha

Trên con đường gập ghềnh như , cô vẫn thể bình tĩnh sách, điều đó cho thấy tinh thần của cô đến mức nào.

Người như , chỉ cần cơ hội sẽ thể một bước bay lên trời.

Ôi chao, tại con cháu của ông đứa nào tư chất như nhỉ?

Thị trấn lớn, đồn cảnh sát ở ngay bên cạnh chính quyền thị trấn, trung tâm y tế thị trấn cũng ở ngay bên, hầu như tất cả các cơ quan chính phủ đều cùng một con phố nên việc gì cũng thuận tiện.

Trưởng thôn Lâm thường xuyên tiếp xúc với những , tất cả đều quen , bọn họ việc thuận tiện, ông nộp đơn xin đất nhà ở các cơ quan liên quan và đơn nhanh chóng phê duyệt.

Về cơ bản, cả làng thống nhất chung, các bộ phận liên quan chỉ theo quy trình.

Đến đồn công an để tách hộ khẩu, việc diễn suôn sẻ, quen đúng là thuận tiện.

Nếu tự , chỉ hiểu rõ quy trình mất nhiều thời gian, Liên Kiều cảm thấy quá thông minh, tự khen ngợi chính .

Hai em họ Hứa hào hứng cầm sổ hộ khẩu và giấy tờ phê duyệt, hai mắt đỏ hoe, càng thêm ơn Liên Kiều.

Nếu cô tay thì chuyện diễn suôn sẻ như .

Trưởng thôn Lâm chung quanh, nháy mắt với một nhân viên: “ vệ sinh, đợi một lát.”

Hai lượt nhà vệ sinh, Liên Kiều thấy , mím môi tìm một chỗ xuống.

Đột nhiên, một bóng chạy tới: "Trong nhà ai nhân sâm? Hay bạn bè nhà ai ? Trường hợp khẩn cấp, cố gắng hết sức để tìm, cứu cần dùng, mau lên."

Giám đốc tin liền chạy ngoài, thấy đó là thư ký của thị trưởng, trong lòng khẩn trương : "Thư ký Tô, ? Chuyện gì xảy ?"

Thư ký Tô chạy đến cả đấy mồ hôi: “Chúng tìm củ nhân sâm . Dân làng trong phạm vi trăm dặm ông đều quen thuộc, nhà ai củ nhân sâm ông ?”

“Để nghĩ , đừng gấp.” Quả thực giám đốc là tuốt, nhanh nhớ : “À, nhà Tiểu Phương trực thuộc văn phòng quản lý nhà ở, cha là thợ săn…”

Ông còn kịp xong, thư ký Tô vội vàng thúc giục: "Mau hỏi thử, tình hình gấp gáp ông tự đến đó, bằng giá tìm nhân sâm, thời gian càng lâu càng , tiền thành vấn đề.”

Giám đốc thấy tình huống , ông chuyện gì đó nghiêm trọng đang xảy : “Được, ngay.”

Thư ký Tô hỏi những nhân viên khác, họ đều lắc đầu, tuy nhà gần núi nhưng nhân sâm rừng cũng là củ cải trắng nên hiếm.

Thư ký Tô đồng hồ xong liền vội vàng bỏ chạy, Liên Kiều suy nghĩ một lát cũng theo.

Hứa Gia Thiện vội vàng kéo cô : “Em họ, em ?”

Liên Kiều chỉ phía : “Chúng xem xem.”

Nếu gặp thì coi như duyên, thể cứu thì cứu thôi.

Bản tính Hứa Gia Thiện thận trọng, vướng rắc rối nên khuyên cô đừng , nhưng những thuyết phục cô mà còn cô kéo .

Đám Liên Kiều theo thư ký Tô bệnh viện thị trấn, bầu khí trong bệnh viện căng thẳng khó hiểu, một nhân viên đang canh cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt lo lắng và bất an.

Một ông già mặc đồ tây, thắt cà vạt đang bật : “Đều là của cha, đều là của cha. Bụng của con bé lớn như , mà cha còn để con bé thờ cúng tổ tiên. Nếu cháu dâu và đứa trẻ xảy chuyện gì, cả đời cha sẽ bao giờ thể tha thứ cho ."

Ông kích động đến mức vững, cả run rẩy, khiến đàn ông trung niên bên cạnh lo lắng: “Cha, đây là tai nạn, ai điều cả, bình thường sức khoẻ của Tiểu Uyển .”

Ai ngờ sẽ gặp tai nạn cơ chứ.

Loading...