Đối mặt với đứa bé đáng yêu, cô giáo hề sức chống cự, còn thể bây giờ, chỉ đành xúc cho cô bé thêm một bát.
Tiểu Bảo vui vẻ chạy về vị trí của , cô bé sẻ một nửa bát cơm cho Đại Bảo, lúc mới hào hứng ăn.
Cậu bé cạnh trợn tròn mắt, tròng mắt sắp rớt ngoài đến nơi: "Thẩm Văn Vận, ăn nhiều thế? Cậu là lợn ?"
Cậu bé còn ăn hết một bát.
Cặp mày của Đại Bảo khẽ nhướng lên: "Thiệu Khoa, mới là lợn , cả nhà đều là lợn."
Ai cũng thể bắt nạt em gái của bé.
Cậu bé lập tức gào xông qua, vung nắm đ.ấ.m nhỏ lên, dọa cho đám trẻ xung quanh thét chói tai.
Tiểu Bảo phản ứng nhanh, cô bé hét lớn: "Cô ơi, Thiệu Khoa đánh ."
Miệng thì hét ầm, còn cơ thể nhanh như hổ, xông lên đá một cú về phía Thiệu Khoa.
Cô bé chân nhanh chuẩn, khiến bé ngã lăn .
Đại Bảo còn kịp tay, đối thủ ngã sấp xuống. Cậu bé cạn lời ngước trời, lòng mệt mỏi.
Lại đến lượt bé!
Có một đứa em gái thích đáng yêu thì ?
Sau khi Thẩm Kinh Mặc nhận điện thoại của nhà trẻ thì lập tức đến tìm Liên Kiều, kéo cô chạy vội đến trường.
Vẻ mặt Liên Kiều hoang mang: "Xảy chuyện gì ?"
Thẩm Kinh Mặc tức giận : "Đại Bảo và Tiểu Bảo nhà đánh."
Anh đau lòng c.h.ế.t , mới học ngày đầu tiên đánh, bây giờ hai đứa bé ?
Liên Kiều cau mày, trái tim cũng giật thót.
Con cái nhà thì nhà xót, cô mắng thế nào cũng , nhưng cô cho phép khác bắt nạt chúng.
Hai vợ chồng vội vàng chạy đến nhà trẻ, trực tiếp lên phòng hiệu trưởng ở tầng ba.
Nhìn mấy đứa trẻ con mặt, hiệu trưởng dở dở . Đều là ông vua nhỏ trong nhà, tính cách độc đoán quen , đến nhà trẻ còn ngang ngược thế đây.
Đại Bảo nắm tay Tiểu Bảo, hai đứa lẳng lặng một bên, tùy ý để của Thiệu Khoa trách mắng.
Nghe đến nhàm chán, Đại Bảo móc túi lấy hai viên kẹo, đưa cho em gái một viên, còn một viên tự ăn, dáng vẻ hồn nhiên chẳng thèm để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-355.html.]
Thiệu Khoa mím môi, trông ngon thế, thèm quá bây giờ?
Mẹ của Thiệu Khoa thấy hai em dầu muối ăn thì tức giận thôi, con cái nhà ai thế ?
"Hiệu trưởng, hai đứa hiểu lời ?"
Còn dám ăn kẹo! Thế chẳng khác gì đang khiêu khích cô .
Hiệu trưởng bất đắc dĩ, trẻ con đánh , một lớn như cô ầm ĩ cái gì: "Bạn nhỏ Liên Văn Trạch..."
Đại Bảo giơ tay: "Hiệu trưởng ơi, em chỉ hiểu tiếng thôi ạ."
Hiệu trưởng ngơ ngác, bé đang ngầm chửi phụ ư?
Không thể nào, bé mới năm tuổi, thể hiểu mấy lời ám chỉ ?
Thẩm Kinh Mặc đẩy cửa tiến , Tiểu Bảo thấy thì hoan hô xông về phía : "Cha, thằng nhóc mập đánh con."
Gương mặt Thiệu Khoa đỏ lên: "Rõ ràng là đánh , mới là đồ mập."
Hốc mắt Tiểu Bảo đỏ hoe, cô bé ngước đôi mắt đáng thương lên: "Cha, con mập lắm ư?"
Tóc tai cô bé rối loạn, gương mặt nhỏ nhắn cũng lấm lem khiến Thẩm Kinh Mặc đau lòng thôi. Anh lau mặt giúp con gái: "Đương nhiên là . Tiểu Bảo nhà đáng yêu nhất, bé chỉ ghen tị với con thôi."
Liên Kiều nhận điện thoại nên một lát, trùng hợp thấy câu , cô chút đau đầu.
Cô xòe hai tay về phía con trai: "Lại đây."
Gương mặt nhỏ nhắn vốn thờ ơ của Đại Bảo cũng lộ một nụ , bé ôm chặt cần cổ , cái đầu nhỏ cọ cọ vai cô.
Lòng Liên Kiều sự đáng yêu cho mềm nhũn, cô hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai.
Hốc mắt Tiểu Bảo đỏ hoe, cô bé giãy dụa giơ tay đòi cô bế: "Con cũng hôn."
Cặp song sinh long phượng cái gì cũng , nhưng quá thích tranh giành tình cảm.
Đại Bảo vẻ dè dặt, nhưng thực chất là bánh trôi nhân vừng đen.
Tiểu Bảo cái miệng ngọt, cách dỗ dành khác, Thẩm Kinh Mặc thường con gái dỗ đến trời đất.
Liên Kiều thả con trai xuống, mà khẽ rướn qua hôn Tiểu Bảo: "Vì đánh với bạn?"
Cô hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng, chứ gào bù lu bù loa lên.
Thật trẻ con thông minh, chúng hiểu nhiều thứ, nếu nghiêm túc trao đổi với chúng, chúng đều thể hiểu .