Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-04-27 11:53:20
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một chuyên gia nhịn không được than thở: “Cô ấy rốt cuộc là làm như thế nào vậy?”
Đỗ Hành nhàn nhạt nói: “Nghe nói cô ấy mới vừa cứu một sản phụ, giữ cho hai mẹ con bình an mà trước kia đã được phán định là không thể trị được.”
Đây là điều mà anh ta nghe được từ chỗ của thư ký Điền, người ta là thật sự có bản lĩnh, đây cũng là nguyên nhân mà anh ta kiên trì muốn dẫn người đến nhà họ Phương.
Người nhà họ Phương kính nể, cô đã cứu được hai mạng người.
Phương Quốc Đống còn đem người kéo đến trong một góc, tỉ mỉ hỏi thăm tình huống, càng nghe càng tin tưởng.
“Đỗ Hành, lần này thật sự phải cảm ơn cậu.”
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.” Hai nhà cách nhau rất gần, rất là thân cận, Đỗ Hành nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Không thể thờ ơ với tiểu thư Kiều, tôi cảm thấy y thuật của cô ấy còn cao hơn cả ba của tôi.”
Vốn dĩ là muốn mời ba đến, nhưng đáng tiếc là ba anh ta đang ở nước ngoài, có chuyện quan trọng khác, không thể chạy về kịp.
Phương Quốc Đống liên tục gật đầu, đương nhiên, thần y khó tìm, gặp được liền phải bám chặt không bỏ.
“Tiểu thần y thích cái gì?”
Đỗ Hành cũng không chắc chắn: “Chắc là bất động sản, nhà họ Tô tặng cô ấy hai căn nhà, nghe nói cô ấy rất thích.”
Tặng trang sức thì anh ta không biết, nhưng bất động sản là có thể điều tra ra.
Phương Quốc Đống như suy tư gì, có sở thích là được, vậy thì gãi đúng chỗ ngứa đi.
Còn về chuyện bất động sản có quý không, có nỡ không, vậy thì hỏi bạn, mạng sống quan trọng, hay là tiền bạc quan trọng?
Liên tiếp hai ngày, Liên Kiều đều ở lại nhà họ Phương, sau mỗi lần châm cứu thì cô đều phải ngủ cả ngày, bồi bổ lại nguyên khí.
Cô lại một lần nữa cảm nhận được cơ thể của mình tệ đến thế nào.
Trong mắt người nhà họ Phương, họ càng thêm cảm kích, vô cùng ân cần, ăn uống đều cung phụng cô, muốn cái gì cho cái đó.
Cô gái Liên Kiều này không phải là người thích ồn ào, cô thích yên lặng ở một mình, chỉ cần có ba bữa cơm ngon, có nước nóng để tắm, có phòng ngủ yên tĩnh là được.
Đây là ngày thứ ba, người nhà họ Phương từ sớm liền canh giữ ở ngoài cửa, chuyên gia ở phương diện y học cũng đến ngày càng nhiều.
Ngoại trừ các chuyên gia, viện trưởng của bệnh viện tỉnh ra, thì đến cả hiệu trưởng của học viên y học cũng đến, mười mấy người đều chen chúc trong nhà họ Phương.
“Hôm nay sẽ tỉnh sao?” Bọn họ đều muốn nhìn thấy thời khắc kỳ tích đó.
“Chắc là vậy, dáng vẻ của tiểu thư Kiều Nhị Liên rất tự tin.”
Mọi người mồm năm miệng mười, ai cũng có cách nhìn của mình.
“Tôi cảm thấy cô ấy có hơi không đáng tin, cô ấy là người của bên nào? Là ai dạy cô ấy y thuật? Chắc mấy điều này đều không biết nhỉ.”
“Có một số truyền thừa vốn dĩ đã rất thần bí, người ta vốn dĩ không có tính tình khoác lác, lại nói, là do người nhà bệnh nhân cầu xin cô ấy.”
Ai còn có rảnh đi tra những cái vô dụng đó? Cứu người quan trọng.
Có bản lĩnh, nói cái gì cũng là đúng.
“Tôi là lo lắng không cứu người được, còn chậm trễ thời gian cứu chữa tốt nhất.”
“Biện pháp của mọi người đều dùng hết rồi, không phải đều không có tác dụng sao? Cũng đến bước mấu chốt này rồi, không cược một lần làm sao cam tâm?”
Bọn họ đều là chuyên gia của giới y học, người nhà họ Phương nghe đến mức bực bội, nhưng cũng khó mà nói được.
Trái tim của người nhà họ Phương đều treo trên không trung, vô cùng bất an, sự sống c.h.ế.t của ông cụ liên quan đến quá nhiều việc, bọn họ đều một lòng ngóng trông ông cụ có thể sống lâu trăm tuổi, bảo vệ và hộ tống cho gia tộc.
Không biết qua bao lâu, lỗ tai của Thẩm Kinh Mặc vừa động: “Bên trong giống như có tiếng nói chuyện.”
Mọi người đều sốc nặng, sôi nổi ngậm miệng lại lắng nghe.
Trong phòng, ông cụ Phương từ từ tỉnh lại, cả người vô lực, khó khăn mở mí mắt.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha
“Ngài tỉnh rồi à?”
Ánh mắt đầu tiên của ông cụ Phương liền nhìn thấy một cô thiếu nữ đứng trước giường bệnh của mình, vừa đen vừa gầy, nhưng khí chất lỗi lạc, một đôi mắt rực rỡ lấp lánh, sáng cực kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-48.html.]
Thấy cô, có một loại bình yên không nói nên lời: “Cô là ai?”
Tay của Liên Kiều để lên mạch đập của ông ấy, nhàn nhạt nói: “Người đã cứu ông, chúc mừng, cuối cùng cũng thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, tiếp theo chỉ cần phối hợp với bác sĩ để hồi phục, chỉ cần bảo dưỡng đúng thì còn có thể sống rất lâu.”
Không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, vững vàng thong dong, làm cho ông cụ Phương không nhịn được hỏi nhiều thêm một câu: “Cô tên là gì?”
“Kiều Nhị Liên.” Liên Kiều thu hồi tay, đi tới cửa, mở khóa cửa: “Vào đi, người tỉnh rồi.”
Người nhà họ Phương không dám tin nhìn cô, thật sự tỉnh rồi?
Phương Quốc Đống là người vọt vào đầu tiên, nhìn thấy ông cụ trên giường bệnh, kích động đến mắt cũng đỏ lên: “Ba ơi.”
Con cháu của nhà họ Phương cũng theo sát sau đó, mỗi người đều cực kỳ vui mừng: “Ông nội ơi, ông thật sự tỉnh rồi!”
Ông cụ Phương trừng mắt: “Khóc cái gì? Ta đây còn chưa có c.h.ế.t đâu.”
Giọng nói tuy còn yếu ớt, nhưng lại khiến người khác yên tâm.
Phương Quốc Đống vui đến mức bật khóc, lôi kéo tay của ba mình không chịu buông, vui vẻ cực kỳ.
Một đám người vây quanh ở bốn phía, mồm năm miệng mười nói chuyện, không khí rất náo nhiệt.
Lúc này, Liên Kiều yên lặng lui đi ra ngoài, Đỗ Hành thấy thế liền đi theo. “Kiều Nhị Liên, cảm ơn cô.”
Liên Kiều quay đầu lại nhìn anh ta một cái: “Đừng quên tiền thuốc của tôi.”
“Quên không được.” Anh ta tin người nhà họ Phương rất vui lòng khi trả số tiền này.
Thẩm Kinh Mặc không biết từ nơi nào đi tới, đưa một ly sữa bò nóng hôi hổi và một chút trái cây qua: “Uống đi.”
Mỗi lần kết thúc, anh đều sẽ đưa cho cô một ly sữa bò nóng có nhiệt độ vừa phải, rất là cẩn thận chu đáo.
Sữa bò có bỏ đường, vừa thơm vừa ngọt, Liên Kiều uống mấy ngụm, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều: “Cảm ơn.”
Thẩm Kinh Mặc lại bưng tới thêm một tô mì sườn heo, trên tô mì còn có một trái trứng ốp la: “Mau ăn đi.”
“Của tôi đâu?” Đỗ Hành nhịn không được.
Thẩm Kinh Mặc trợn trắng mắt: “Cậu không có tay hay sao?”
Cô gái người ta đang mệt, chăm sóc một chút là điều nên làm, coi như là đang sửa sai đi.
Khóe miệng của Đỗ Hành giật giật: “Sao cô ấy có?”
Không được phân biệt đối xử như vậy chứ!
Thẩm Kinh Mặc trả lời một câu: “Cô ấy là tiểu tiên nữ văn võ song toàn, cậu có như vậy không?”
Đỗ Hành:...
Liên Kiều cười híp mắt, một đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, lời này cô thích nghe.
...
Vào buổi trưa, Liên Kiều đi đến đầu đường ở tỉnh thành, nhìn chung quanh, nơi này còn náo nhiệt hơn so với ở huyện nhiều, các loại cửa hàng mọc um tùm.
Các cô gái ở đầu đường đều mặc những chiếc váy màu sắc xinh đẹp, giống như những cảnh tượng xinh đẹp.
Cô dừng chân nhìn hồi lâu, mục tiêu đầu tiên rất rõ ràng chính là mua gạch men sứ và bồn cầu xả nước, cát vàng, xi măng, đất sét và các thứ khác, sau khi nói với chủ quán đặt giao tận nhà xong thì để lại địa chỉ.
Hoàn thành mục tiêu này, cô chạy tới cửa hàng bách hóa, vừa đi vào liền phát hiện người người tấp nập, nhiều người cực kỳ.
Mỗi một quầy đều chen đầy người, mua đồ cũng y như đang đánh giặc, nhìn đến mức khóe miệng của Liên Kiều mím chặt.
Không phải nói là người của thời bây giờ không có tiền sao? Cô hoàn toàn không nhìn ra là như vậy.
Trên quầy có cái gì thì lấy cái đó, giành giật một phát liền hết sạch, xem ra đồ dùng đang thiếu thốn một cách nghiêm trọng.
Chen vô hay là không chen? Đây là một vấn đề lớn.
Thật vất vả lắm mới tới tỉnh một chuyến, cũng không thể không mua gì được.
Phía sau vang lên một âm thanh quen thuộc: “Muốn mua cái gì?”