Kỳ nghỉ thăm còn hai ngày, hôm Tần Quyết quyết định thăm chị gả tới Biên thành của một phen, Giang Đình với Tạ Ninh dĩ nhiên cũng cùng với .
Bọn họ đánh xe bò lên đường, về hướng biên giới của Biên thành.
Mặc dù Biên thành là một thành trì nhưng cấu trúc của nó kỳ lạ, cũng tường thành bao quanh bốn phương tám hướng mà chỉ bao quanh hai mặt. Hai mặt còn xây dựa lưng núi, tọa lạc ở ngay chân dãy núi Mạc Kim, dùng núi Mạc Kim lá chắn thiên nhiên.
Dĩ nhiên, càng tới gân vùng núi, cũng cách phồn hoa càng xa, dân cư dần dần thưa thớt hơn, bên đường xuất hiện nhiều đồng ruộng làng mạc, dân chúng vác cuốc qua . Giang Đình tính thử thời gian, nhớ đến lúc gieo hạt su hào, bắp cải .
Tạ Ninh ngôi xe bò, hết ngó trái ngó , phấn khởi : "Này, Giang Đình, từng trông rau đất trống ở đằng đại doanh của chúng đúng ?”
Giang Đình : " , giúp chọn phân hả?”
Tạ Ninh lập tức xanh mặt: 'Xùy, tự mà chọn phân , cùng lắm vác cái cuốc giúp thôi."
Tần Quyết : "Đại doanh chúng nhiều , cứ cách ba ngày sẽ rửa sạch ao phân một , gánh lên đồng cỏ đem chôn, nếu dùng để trồng rau thì đúng là ."
Hồi tận thế, thực vật Trái Đất nhiễm virus gần như c.h.ế.t hết, con chỉ thể nhân giống những thực vật còn sống thấy ở trong vali, kiếp lúc nấu cơm, Giang Đình thường xuyên thử cảm giác tự tay trông rau, tự thu hoạch một .
Tạ Ninh : "Nhà là tá điền, chỉ trồng trọt ở đất chủ nhà cho thuê, nếu để cha thấy một đất để to như thế, chắc chắn sẽ khó chịu đến nỗi đêm ngủ ."
Giang Đình ngẫm nghĩ: "Chúng thể trông ít củ cải trắng, bắp cải thảo, cải muỗng, mầm tỏi, khoai tây mùa đông, thì mùa đông cũng thể ăn chút rau muối, với cả thể bữa lẩu gì đó"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-138.html.]
Cũng mấy loại rau thể trụ qua cái lạnh mùa đông ở biên quan nữa.
Tạ Ninh nhạy bén bắt hai chữ, : "Món lẩu là món gì?"
Giang Đình chớp mắt: "Cái gì? gì như thế ?” Tạ Ninh giả vờ bóp chặt cổ cô, uy hiếp: "Rõ ràng nãy , bữa lẩu! Mau , là món ngon gì ! Không thì sẽ tay thâm độc đấy."
Giang Đình trợn trắng mắt: "Anh hùng tha mạng, còn ."
Tần Quyết đánh xe bò, : "Hai yên chút , kẻo lát nữa ngã khỏi xe giờ."
Giang Đình xoa cổ, : "Các từng ăn lẩu ?"
"Lẩu? Đó là cái gì?"
Giang Đình: "Đó là rau rửa sạch thái sẵn, đun một nồi nước, quanh nồi ăn nấu, đến lúc đó thể thái thịt dê thịt heo thành miếng mỏng, cứ thế nhúng trong nồi, chín thì vớt cho nước chấm quấy một chút, ăn nhân lúc còn nóng, thể khiến ăn xong đổ cả mồ hôi giữa trời tuyết lớn. Giang Đình lộ ánh mắt hoài niệm, nhớ đến cảnh ăn lẩu với đồng đội ở kiếp : "Cũng thể nhúng cải trắng, nhúng miến, nhúng nấm, nước dùng cơ bản, thể thành canh đỏ, cũng thể thành canh cà chua. nồi nhất định đủ lớn, than lửa nhất định đủ vượng, càng đông càng vui. Nước chấm thì khác lắm với của thịt luộc giã tỏi ngày hôm qua, nhất là cho thêm ít dâu mè, xong bọc , nuốt một cái, xem ai nhanh tay, chậm một chút thì sẽ giành thịt...
Cô liếc sang Tạ Ninh một cái, vươn tay đóng cái cằm hé của : "Chú ý một chút, nước miếng sắp chảy kìa."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Ninh: "Hay là chúng thể đợi đến mùa đông, ăn lẩu luôn bây giờ ?”
Ngay cả Tần Quyết cũng đầu cô. Giang Đình: "Ừm... Cũng là , lúc vê sẽ thử xem?”