đôi khi cô cảm thấy, vẫn một căn nhà riêng mới , chỉ ở trong nhà của , mới thể khiến cô thật sự tự tại.
Mà Giang Đình cũng ở quân doanh cả đời, đợi đến ba mươi lăm tuổi chắc chắn cô sẽ rời , chuẩn chốn dừng chân sớm một chút.
Cô đề nghị: "Thật cảm thấy buổi chiêu chúng rảnh, thể tiếp tục bán thức ăn."
Không bán thức ăn, sẽ thu nhập, cô nóng lòng mà.
Tạ Ninh : “Anh mệt ? Mấy chú Chung sợ mệt mỏi quá, mới ngừng bán đồ ăn."
Thể chất của Giang Đình , chỉ cần ngủ đủ giấc, cơ bản sẽ cảm thấy mệt mỏi: "Không mậệt, thử một chút , nếu buổi chiều cũng chuyện gì , quá là rảnh rỗi."
Vì thế cô gặp chú Chung để chuyện .
Chú Chung : "Có thể tiếp tục bán thức ăn, các tướng sĩ vui vẻ, nhóm lính bếp thêm thức ăn chia hoa hông chắc chắn cũng vui, chỉ cần cháu cảm thấy thì chú sẽ sắp xếp."
Giang Đình : 'Chú Chung cứ yên tâm, cháu còn trẻ, sức khỏe , việc thành vấn đề."
Chú Chung gật đầu, nhanh sắp xếp chuyện xong xuôi, quyết định xế chiều ngày mai lập tức bắt đầu tiếp tục bán đồ ăn.
Giang Đình nhân cơ hội thảo luận một chút chuyện khai hoang trồng trọt mảnh đất hoang phía đại doanh với chú Chung. Có thể tự trông trọt đương nhiên là . Vào mùa đông, tuyết lớn qua bắp chân, chuyện mua đồ cơ bản tạm dừng, bởi vì xe bò sẽ kẹt ở trong tuyết, cả mùa đông trong quân doanh chủ yếu chỉ ăn dưa muối, heo, dê họ nuôi.
Mùa đông biên quan gian nan, thể ăn chút rau tươi là chuyện cực kỳ khó.
Có điều cũng may là chỗ bọn họ ở chân núi Mạc Kim, mảnh đất trống địa thế , dãy núi phía Bắc thể ngăn cản gió lạnh từ phía Nam, cho nên rau củ chắc sẽ đông cứng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sáng sớm hôm , đám Giang Đình dậy sớm, đến thương binh doanh gọi món.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-158.html.]
Hôm nay mấy thương binh ở doanh trướng khác thêm món, khi gọi món trở về bận rộn một phen. Song bởi vì kinh nghiệm hôm qua, nên đám lính bếp hôm nay bình tĩnh hơn nhiêu, hoảng loạn như thế nữa. Mọi bận rộn trật tự, đúng giờ trưa cơm nước nấu xong đưa đến thương binh doanh.
Trước khi , Giang Đình lấy hai phần thức ăn dùng hai hộp đựng thức ăn, một phần để cho Tần Quyết, một phần cho Tống Hạ.
Phần cho Tống Hạ cô dám mang theo trắng trợn thế, chỉ thể khi ăn cơm xong cho đám thương binh chạy vê một chuyến, mang theo hộp thức ăn qua một nữa.
Lúc đến bên ngoài thương binh doanh, đúng như dự đoán, cô thấy một bóng thon dài cao thẳng lặng ở đằng . Đối phương mặc một đồ của trinh sát doanh, đang chắp tay đá hòn đá chân.
Không thể , khuôn mặt cùng dáng đúng là hiếm .
Có điều đáng tiếc phận bây giờ của cô là đàn ông, đương nhiên sẽ vô duyên với trai .
Giang Đình yên tâm, mỉm qua, : "Chờ lâu nhỉ, đến muộn."
Hạ Vân Sâm hộp thức ăn tay cô, lạnh như băng : "Không ."
Giang Đình cũng để ý thái độ lạnh lùng của y, : "Đi theo ."
Hạ Vân Sâm theo bản năng đuổi theo bước chân của cô.
Hai tới một chỗ râm mát, Giang Đình giống như ảo thuật, lấy hai cái ghế xếp, đặt dựng mặt đất, : "Ngôi ."
Hạ Vân Sâm mặt đổi sắc xuống.
Giang Đình cũng ở một cái ghế xếp khác, đặt hộp thức ăn ở đùi. Cô mở nắp , bên trong là một bát canh trứng thịt băm, một bát thịt xào nấm hương trơn, một bát khoai tây cắt sợi, còn một bát cơm.
Mùi thơm bốc lên, dày Hạ Vân Sâm lập tức đúng lúc phát tiếng ùng ục.
Mặt y, suýt chút nữa giữ biểu cảm mặt.