Giang Đình híp mắt y, đưa đũa lên: 'Đói bụng , đũa .
Nhìn Giang Đình tươi , Hạ Vân Sâm hít một , cuối cùng nhịn mà hỏi: "Sao một đưa cơm cho ?”
Giang Đình dường như sớm đoán , : " bạn với ."
"Bạn... Hạ Vân Sâm hỏi: " đây chúng chỉ duyên gặp hai , hiểu bao nhiêu?"
Giang Đình cũng trả lời ngay, chỉ như tổn thương: "Có chê chỉ là một tên lính bếp thôi đúng ?”
Hạ Vân Sâm ngẩn , lập tức : "Đương nhiên là , chỉ là..."
Giang Đình thở dài: "Uây, thật với , thực bạn với , hai nguyên nhân, thứ nhất là vì hâm mộ ."
Hạ Vân Sâm nhíu mày, chờ cô tiếp.
Giang Đình bắt đầu nghiêm túc bịa đặt lung tung:
" chỉ là một tên lính bếp, ở trong quân doanh khinh thường. Còn là một trinh thám, giỏi và binh lính ngưỡng mộ nhất. thấy giỏi như nên ngưỡng mộ, lòng thiết với ."
Hạ Vân Sâm biểu tình tự nhiên, là bởi vì Giang Đình y giỏi, là bởi vì lừa cô, thật y vốn là trinh thám.
Y lạnh giọng hỏi: "Vậy thứ hai là gì?"
Giang Đình tiếp tục : "Thứ hai , cũng là bởi vì trinh thám thể thường xuyên quân doanh, nghĩ nếu cơ hội, thể đưa ngoài với ? Chỉ cần ngoài vài ngày, cam đoan sẽ gây phiên phức cho .'
Cô chớp chớp mắt, vô cùng chân thành Hạ Vân Sâm, thật trong lòng nghĩ ngợi.
Nếu như đối phương đồng ý, trong thoáng chốc cô thật sự nghĩ biện pháp nào thể yên tâm rời khỏi doanh trại quân sự một cách thuận lợi.
Hạ Vân Sâm càng nhíu mày, y cảm giác thấu Giang Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-159.html.]
Cô cố ý núp ở trong lính bếp doanh, y cứ ngỡ là bởi vì cô tham sống sợ chết, cho dù mang tuyệt kỹ cũng chiến trường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ cô chạy ngoài, ngoài cái gì?
Giang Đình thấy biểu tình trong mắt của y, cô đoán chính xác: "Có đang suy nghĩ chạy ngoài gì ?”
Cô mỉm , lộ một nụ khổ: "Thật ngoài tìm chỗ xây nhà, tìm một nơi để thể xuất ngũ thể dưỡng lão."
Hạ Vân Sâm theo bản năng hỏi: "Cậu thành ?"
"Thành ?” Khuôn mặt Giang Đình đau thương, trời bằng góc thứ ba mươi chín độ: 'Không, đời sẽ thành . chỉ một nơi thuộc về chính trong suốt quãng đời còn thôi.'
Hạ Vân Sâm khó hiểu : "Vì như ?”
Giang Đình: "Bởi vì chứng bất lực.'
Hạ Vân Sâm: ....'
(Giang Đình: Cuối cùng cũng tìm một biện pháp cần thành vẫn thể khỏi quân doanh ! Hạ Vân Sâm: Cậu nhiệt tình, khiến sợ. )
Hiển nhiên: "chứng bất lực" đối với bất kỳ đàn ông nào mà đều là một từ gây đả kích lớn, cho dù bệnh rơi đầu khác.
Hạ Vân Sâm chấn động, im lặng một lúc, nghĩ từ gì.
Y nhịn , liếc mắt nửa của Giang Đình, điều hộp thức ăn chặn nên chỉ thể nâng tâm mắt lên, rơi khuôn mặt thẳng thắn vô tư của Giang Đình.
Y hiểu Giang Đình thể thản nhiên chấp nhận chuyện như , còn công khai miệng thế nữa.
Giang Đình rèn sắt khi còn nóng : "Uầy, bệnh của trị khỏi , sớm chấp nhận . nghĩ già cho dù con cái, cũng đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ."
Hạ Vân Sâm bất giác nuốt nước miếng, khó khăn : "Sao... Cậu thương?"
Y nghĩ thầm trong lòng khó trách tướng mạo Giang Đình nam tính như , chẳng lẽ là bệnh ảnh hưởng ?