"Không là chín ?”
Giang Đình: "Vẫn còn sớm, đợi lát nữa nhất định sẽ ngon."
Cô mang nước đường nâu và bột đậu nành , lúc các tướng sĩ kết thúc thao luyện cũng lượt đến.
Họ mang theo chén đũa với một nồi cơm lớn bên trong, để xếp hàng quá lâu, nếu đồ ăn bán hết thì họ chỉ thể ăn trong nồi.
Mọi nghểnh cổ lên , chút tò mò vì hôm nay thấy mùi gì cay rát.
Chỉ thấy quây bày một cái nồi lớn, trong nồi nước sôi, quân lính bếp đổ từng cục bột trắng , chảo đối diện một dãy dải trắng đang chiên từ từ lửa nhỏ. Lính bếp : "Bánh trôi năm văn một chén, bánh dày đường nâu năm văn một chén, bánh trôi lạnh một văn một chén. Muốn bánh trôi xếp hàng bên trái, bánh dày đường nâu bên , bánh trôi lạnh ở giữa, mua hất... Muốn mua hất thì đây?
Các tướng sĩ sôi nổi kêu lên: " tất cải"
" cũng hết!"
Giang Đình : "Xếp ba hàng . Nếu loại nào thì tới lúc đó với chúng , ai dị ứng với đậu phông cũng nhớ rõ một chút.'
Chẳng mấy chốc, những viên bánh trôi trong nồi bắt đầu nổi lên, lính bếp dùng muỗng lớn múc tám viên bánh trôi, bỏ trong chén, đổ một muỗng nước đường nâu ngọt ngào .
Những chiếc bánh dày chiên thành màu vàng nâu, giòn hai mặt múc lên, rắc một nắm bột đậu nành và rưới một ít nước đường nâu.
Do thiếu nguyên liệu nên bánh trôi lạnh chỉ thể ăn kèm với đá viên và nước đường nâu, chủ yếu tác dụng giải nhiệt.
Bánh trôi bên ngoài mềm mại như tơ lụa, cắn một miếng, mùi mè và đậu phộng đậm đà tỏa , ngọt đến tận tâm can.
Bánh dày đường nâu cháy vàng giòn, mùi thơm đặc trưng của bột đậu hoà quyện với nước đường nâu, khiến ngừng mà , cuối cùng là đến miếng bánh trôi lành lạnh nho nhỏ, các chiến sĩ ăn vô cùng sảng khoái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-162.html.]
Không ai thể cưỡng sự cám dỗ của vị ngọt, ăn vị ngọt thể khiến cảm thấy vui vẻ, vì thế đêm nay tất cả các tướng sĩ đều mỉm hạnh phúc, hài lòng rời .
Ngay khi họ gân như bán hết đồ ăn, cuối cùng đội thu mua của đám Chu Đông cũng trở đại doanh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khoảng thời gian thể khiến mấy thu mua mệt mỏi, mỗi ngày trời còn sáng mua hàng, đến khi trời tối mịt mới về. Mà cuộc sống thế ít nhất sẽ kéo dài hai tháng nữa, cho đến khi nhóm thương binh rời khỏi thương binh doanh, nghĩ tới là thấy tiên đồ mắt tối đen.
"Đình ơi, Đình , món gì ngon , cho trai một chén ."
Chu Đông xông , rửa tay loanh quanh tìm Giang Đình.
Giang Đình đang chiên bánh dày, thì nhanh chóng một phần bánh dày đường nâu và một phần bánh trôi lạnh bưng qua: “Anh Đông, tới đây nè."
Chu Đông tìm một chỗ xuống, bưng chén lên uống mấy ngụm, đó hít một : "Mệt c.h.ế.t mày , giày của ngoa chứ năm ngày là hư một đôi đấy."
Giang Đình an ủi : "Vất vả , mau ăn một chút ."
Cô đẩy bánh dày đường nâu về phía , đó dậy múc một chén bánh trôi tới.
Chu Đông cắn mấy miếng bánh dày đường nâu, gật đầu liên tục: "Giòn ngọt quá. Thứ bột màu vàng là gì , từ đậu nành ? Mùi vị kỳ lạ."
Giang Đình : " , ở đây còn bánh trôi, ăn thử ."
Chu Đông nhận lấy muỗng ăn một miếng bánh trôi, ăn cảm thán: "Năm mệt như , ngay cả khi thương binh thì cũng chỉ ba ngày mua một , mỗi gọi nhiều thêm ít đồ ăn mà thôi."
Giang Đình : "Trước thương binh bữa ăn thêm chẳng là ăn uống đầy đủ ?"
Chu Đông lắc đầu, bĩu môi: "Chẳng , thể hỏi Hà Kính thử. Anh cũng từng từ trong thương binh doanh đấy, ăn chút đồ mặn là lắm ."