"Đợi một chút, đất là đào ?”
Giang Đình tới, cau mày mặt đất chân Lý Trạch, cô thấy đất đào nông, chỉ đào lên lớp bề mặt, cỏ thì đào đứt hết nhưng rễ cỏ vẫn còn mắc kẹt bên bùn đất, tới mùa xuân năm chắc chắn chúng sẽ mọc um tùm.
Nếu đào đất quá nông, hạt giống sẽ khó cắm rễ, dễ gió lạnh thổi bay, hoặc là chồi non sẽ c.h.ế.t cóng.
"Thế nào? Có vấn đề gì?" Lý Trạch kiệt tác của , cảm thấy hài lòng.
Anh vốn xuất khá giả, điều gia đình sa sút, triều đình cưỡng bức trưng binh, gia đình nhiều tiên để hối lộ và móc nối quan hệ nên mới bắt tới biên quan.
Trước khi tòng quân từng ruộng, nhưng cảm thấy trông trọt gì khó , chỉ cần đào một cái hố, ném hạt giống chôn xuống chẳng là ?
Giang Đình xoa thái dương: 'Hôm qua những việc cần chú ý ?"
Lý Trạch đúng tình hợp lý : 'Không .
Giang Đình: ....
Cô Lý Trạch, cảm giác như về kiếp huấn luyện viên trong trại huấn luyện, khi đó cô đối phó với những học sinh nghịch ngợm như thế nào nhỉ...
Đánh một trận cho nhịn đói?
"Đào lân nữa, giống như , đào sâu một chút, đào hết rễ cỏ lên."
Giang Đình câm cuốc lên mẫu một , chằm chăm Lý Trạch : "Đấn lượt ." Không hiểu Lý Trạch cảm thấy ánh mắt Giang Đình nham hiểm, khiến cổ lạnh buốt, nhưng vẫn nhượng bộ.
Ngày hôm qua khi trở về doanh trại, đám tướng sĩ cùng doanh trướng nhạo suốt một ngày vì nhận một lính bếp “cha”.
Vân Mộng Hạ Vũ
thật là nhục nhã vô cùng, khiến cảm thấy cả đời bao giờ ngẩng cao đầu nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-200.html.]
Cơn tức giận nghẹn trong lòng ngày càng mạnh mẽ, khiến chỉ lao lên và đánh Giang Đình một trận.
Giờ phút cho dù Giang Đình gì, với giọng điệu , cũng sẽ theo!
Lý Trạch chống cuốc tại chỗ, trong mắt tràn đầy phản kháng và oán hận, những còn tưởng rằng đang yêu cầu chuyện thương thiên hại lý gì.
"Thế nào? Lại bướng bỉnh nữa ?" Giang Đình khoanh tay, ung dung .
Lý Trạch ha hả: "Không việc của , ở đây đào thì đào, đào thì thể gì ?"
Giang Đình cũng lười nhảm với , lạnh lùng : "Không đào cũng , thì đừng ăn cơm, đưa cuốc cho cút khỏi đây."
Lý Trạch sửng sốt, cho ăn cơm?
là đàn ông độc ác!
Tuy rằng bất mãn với Giang Đình, khinh thường đầu bếp doanh, song cũng thừa nhận, món canh cá đậu hũ và cá áp chảo hôm qua ăn khiến ăn mà nhớ mãi, tại cho ăn? Anh là tướng sĩ chính thức của Hạ gia quân, dựa mà cho ăn?! Giang Đình cầm lấy cuốc của , kéo nhưng kéo .
Lý Trạch nắm chặt chiếc cuốc, ánh mắt dữ tợn như ăn thịt Giang Đình.
trẻ nghịch ngợm mà Giang Đình từng giáo dạy dỗ đủ để xếp một vòng quanh đầu bếp doanh, cô dùng sức kéo, kéo đến Lý Trạch loạng choạng.
"Anh... Lý Trạch ngạc nhiên cô, chỉ thể chất kinh thôi, mà sức lực cũng mạnh như ?
Anh dùng hết sức chộp lấy cái cuốc, cắn răng : "Dựa mà đuổi ? Anh tưởng là ai?"
Giang Đình : "Chỉ huy sứ đại nhân giao cho quyền phụ trách việc trông trọt, nếu tuân theo sắp xếp thì còn giữ gậy thọc cứt như gì?” Cô dùng thêm sức kéo khiến cơ thể của Lý Trạch trụ mà đổ về phía , chỉ thể dồn trọng lượng về phía , nâng m.ô.n.g lên, dùng hết sức lực để chống cự.
“Anh nó ai là gậy thọc cứt?”
Hai tranh cãi hăng say, thu hút các tướng sĩ gần đó tụ tập xem cuộc VuI.