Đầu óc Giang Đình đột nhiên nhanh chóng lóe lên một ý nghĩ, quyết định an ủi Tiêu Dư , đó mới giải quyết Hạ Vân Sâm.
"Anh trách em, chỉ là chuyện thích đàn ông, đừng cho ai . Anh thích bằng ánh mắt kỳ lạ.
Tiêu Dư thế thì gật , Hạ Vân Sâm: "Em , thì ..."
Giang Đình vội vàng chặn mắt cô : "Anh ! Không như em nghĩ , bọn chỉ là bạn!"
Hạ Vân Sâm tại chỗ, gì, vẻ mặt nặng nà.
Tiêu Dư tin, cô khịt mũi: "Thật ?" Giang Đình chân thành gật đầu.
trong lòng Tiêu Dư, cho dù bây giờ hai là bạn bè, bọn họ cũng là bạn bè bình thường.
Cô đột nhiên ở đây nữa, chỉ cảm thấy bản như một ngoài.
'Anh Giang Đình, em chợt nhớ em bảo trời tối thì vê nhà, em ăn cơm cùng với các nữa, ở Biên thành chơi vui vẻ nha."
Giang Đình vui mừng khôn xiết, cuối cùng cô cũng thể thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy chút áy náy với Tiêu Dư, nên : "Vậy gói chút gì đó cho em để em mang về, dù em cũng giúp nấu mà. Cơm cũng nhiêu quá, và thể ăn hết ."
Nghĩ đến món cơm thập cẩm thơm và hấp dẫn đó, Tiêu Dư thể từ chối, gật đầu: "Được, cảm ơn Giang Đình."
Giang Đình vội vàng tìm hộp thức ăn, trong sảnh chỉ còn Tiêu Dư và Hạ Vân Sâm, ông chủ đang ngủ gật quây và cả một con mèo mướp lười biếng ghế.
Khí thế Hạ Vân Sâm áp đảo đến mức Tiêu Dư dám ngẩng đầu lên, trong lòng cô chút tức giận, mà Giang Đình thích đang mặt cô . Song cô thể bì .
Hạ Vân Sâm liếc Tiêu Dư, đột nhiên : "Cô là em gái của Tiêu Thừa?”
Tiêu Dư sững sờ: "Anh trai ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-210.html.]
Hạ Vân Sâm nhẹ giọng : "Biết."
Tiêu Dư thì mỉm , nỗi sợ hãi của cô đối với y giảm một chút. Hạ Vân Sâm kéo ghế đẩu xuống, trông như đang suy nghĩ gì đó nhưng thực tế, ánh mắt vẫn chằm chằm về hướng phòng bếp ở phía .
Một lúc , Giang Đình với một hộp thức ăn tay, mỉm : “Trời còn sớm nữa, sẽ giữ em ở nữa. Em mau trở về , cẩn thận, giữ vững hộp thức ăn đừng để nó nghiêng ngả."
Tiêu Dư cầm lấy hộp thức ăn, nhỏ giọng : “Anh Giang Đình, tạm biệt ạ.'
Sau khi Tiêu Dư rời , Giang Đình thản nhiên : "Đi thôi, đến phòng bếp phía rửa tay, chúng bưng cơm phòng ăn.'
Hạ Vân Sâm "ừm' một tiếng dậy cùng cô đến phòng bếp phía , càng càng thấy thức ăn càng lúc càng thơm.
Trong sân của quán trọ vài đang , họ đang duỗi cổ phòng bếp phía : "Mùi gì thế, thơm quá ."
"Đó là thịt dê, ?”
"Đó là thịt dê, thơm quá , là món ăn quán trọ bán ?”
Đâu bếp ở cửa, gượng : "Là một khách mượn phòng bếp của chúng tự ."
Các khách khác chỉ đành tiếc nuối mà thở dài.
Giang Đình và Hạ Vân Sâm nhanh chóng tranh thủ trời tối lẻn phòng bếp phía , cầm vài cái bát lớn trở vê căn phòng lầu hai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Căn phòng Giang Đình chọn là một căn phòng chữ Địa, phòng sạch sẽ, đồ đạc đơn giản, ngoài một chiếc giường lớn còn một bộ bàn ghế, bàn và tủ quần áo. Mở cửa sổ còn thể thấy cánh cửa lớn lầu của nhà trọ. Trên bàn vẫn còn một đống thức ăn cô mua lúc chiều, Giang Đình vội vàng bước lên phía dọn đồ , vẫy tay gọi Hạ Vân Sâm ngôi xuống.
Hai bát thịt dê thập cẩm lớn, một bát thịt dê xào hành, một bát canh thịt dê lớn, đừng là khác thấy sẽ thèm, chính Giang Đình cũng kìm mà nuốt nước bọt.
"Hôm nay cuối cùng cũng ăn thịt dê, ăn từ lâu ."