Còn Giang Đình thì sung công quỹ bộ hơn một trăm văn tiền thu , giữ để chia hoa hồng cho đầu bếp doanh.
Sau khi bận rộn xong, cô ăn một bát bún gà xé sợi trở doanh trướng, thấy mấy Tạ Ninh đang xổm bóc hạt thông chậu than.
Chỗ quả thông nhặt về chia cho mỗi lính bếp một ít, ném quả thông chậu than nướng đến khi vỏ ngoài đen sì, đợi khi nướng chảy nhựa thông là thể bóc hạt thông .
Hạt thông thể ăn luôn, thể xào lên ăn, thể luộc nước muối ăn, cũng thể chiên dầu, đều ăn ngon, thật sự là quà tặng của thiên nhiên.
Giang Đình dùng gậy gỗ chống vải chiên, để khí lưu thông, : "Các nhớ thoáng khí, ở trong phòng sưởi ấm lâu quá sẽ váng đầu đấy.
Tạ Ninh đầu, đưa qua một nắm hạt thông bằng bàn tay đen sì: "Biết , cho ."
Giang Đình nhận lấy hạt thông, lên ghế bắt đầu ăn, : "Hình như sắp tuyết rơi, thấy gió bên ngoài cũng lớn hơn ."
Tần Quyết : "Ừ, năm nay tuyết rơi vẫn muộn một chút, sắc trời , hẳn là sẽ hai ngày nữa thôi."
Tạ Ninh chỉ mặt Tần Quyết, : "Sao mặt của hai các hết , mặt của sắp nứt ."
Giang Đình Tân Quyết một cái, : "Người gọi đấy là thể chất bẩm sinh, còn thì thể chất trời sinh , lúc lớn lên còn thích chạy nhảy, ngày nào cũng chạy bên ngoài thì thể nứt nẻ , ngày mai sẽ lấy mỡ dê bôi qua cho ."
Tạ Ninh lẩm bẩm một tiếng, : "Dù Tần Quyết với Hà Kính cũng sợ lạnh bằng hai chúng , là thể hư nhỉ, xem bồi bổ cơ thể nhiều hơn mới ."
Tần Quyết : "Nếu như ở phía Bắc thêm mấy năm, cũng thể quen hơn nhiều."
Hà Kính : Năm nay lạnh như hồi , hãy mừng thâm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-234.html.]
Bây giờ đầu bếp doanh cũng cân ngoài chăn dê, mà là nuôi dê ở trong doanh luôn, năm nay dê đẻ nhiều con, ngoại trừ lúc ăn tết sẽ g.i.ế.c cho võ tướng ăn, thì tổng lượng của đàn dê tăng lên nhiều, chỗ nhốt dê cũng gần như đủ chứa.
Hằng ngày phân lớn thời gian Tân Quyết sẽ trong chỗ nuôi dê chăm nom dê nhỏ và dê mới sinh con, tự giễu thành chăn dê chuyên nghiệp .
Còn Tạ Ninh thì thường xuyên lải nhải rằng, rõ ràng đây là dê do đầu bếp doanh nuôi, một nhà ăn .
Nhắc đến dê, Giang Đình nhớ tới Hạ Vân Sâm.
Cách Đông Chí càng ngày càng gân, cũng Hạ Vân Sâm sống ở kinh thành thế nào, cô vẫn còn nhớ lời khi đó, Đông Chí sẽ ăn sủi cảo thịt dê cùng , xem bây giờ chắc là thực hiện .
Hạ Vân Sâm y sẽ trở vê lúc ăn tết nhưng Giang Đình vẫn luôn tin lời là thật, của Hạ Vân Sâm ở kinh thành, ở kinh thành ăn tết mới là kỳ lạ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Buổi chiều hôm mới ăn cơm chiều xong, Lý Trạch cực kỳ phấn khởi mà chạy tới tìm cô.
Đâu tiên tự giác mà giặt sạch quần áo bẩn cho Giang Đình, đó quét tước doanh trướng sạch sẽ, bóp vai đ.ấ.m lưng cho cô, lúc mới mở miệng : "Sư phụ, chiêu mà dạy mấy hôm , nắm giữ khá ."
Giang Đình nhướng mày, cho khác hầu hạ cứ như ông lớn: "Khá đến mức nào?"
Lý Trạch : " đánh khắp xung quanh đối thủ."
Lúc ban đầu, Giang Đình đồng ý dạy Lý Trạch, chỉ đơn thuân là bắt tìm một thú vui, hơn nữa cô cũng tìm một để luyện quyền cước, tránh để lãng phí tài nghệ.
Sau cô phát hiện , thằng nhóc Lý Trạch tuy đầu óc nhanh nhạy lắm, nhưng với việc tập võ thì thực sự vài phân thiên phú.
Từ lúc đầu chỉ thể đơn phương Giang Đình hành cho đến mức kêu cha gọi , đó đến ngoan cường bất khuất, khi quật ngã lập tức bò dậy, đến đó thể chịu đựng gào, cho đến bây giờ cuối cùng cũng thể đánh một hai chiêu với Giang Đình.