Y nghĩ như thế.
Cho nên y ở bên cạnh xe chờ Giang Đình tự bò , ý giúp đỡ.
Tự bò ngoài thì bình thường thôi, nhảy từ xe xuống cũng thành vấn đề nhưng bây giờ Giang Đình đầu óc chút choáng váng, cô xem nhẹ một vấn đề đó là áo choàng.
Theo chuyển đổi đơn vị ở kiếp , Giang Đình cao một mét bảy hai, Hạ Vân Sâm cao hơn cô nửa cái đầu, cô kinh nghiệm mặc áo choàng, nghĩ đến việc ném nó phía .
Áo choàng rộng dài, cô vô ý giãm vạt áo, đầu óc còn kịp phản ứng, ba chân bốn cẳng giãy giụa ở trung một phen, ngược càng quấn càng chặt, cả thoáng cái ngã xuống.
Không tình tiết hùng cứu mỹ nhân gì cả, bởi vì nó xảy quá nhanh và ai phản ứng kịp.
Binh lính cận nắm xe ngựa ngây ngẩn cả , ghé đỉnh xe ngựa thì ngớ , cưỡi ngựa ở phía cũng đơ luôn.
Chỉ thấy đầu Giang Đình đụng đùi Hạ Vân Sâm đang tiến về phía , kết quả là Hạ Vân Sâm cô đụng lui về phía hai bước, cô ngã lăn mặt đất.
Chân Giang Đình hướng về phía xe ngựa, đầu hướng về phía... Giày của Hạ Vân Sâm, thoạt thì suýt chút nữa sẽ hôn lên giày của y.
Giang Đình: ....
Mất mặt, mất mặt c.h.ế.t ! Cô quả thực c.h.ế.t ngay lập tức aaa.
Sao để cô dứt khoát đụng ngất luôn chứ hả?
Trong lúc Giang Đình ngã xuống, Hạ Vân Sâm đón lấy cô nhưng đón , bây giờ vẫn duy trì tư thế duỗi cánh tay, đùi đau nhức vì đầu Giang Đình đụng .
Bây giờ y cũng chẳng thèm quan tâm đến cảm giác ngượng ngùng nho nhỏ trong lòng nữa.
Y xổm xuống, thấy Giang Đình xảy chuyện gì, khuôn mặt đỏ trắng, ánh mắt m.ô.n.g lung, thậm chí áo choàng còn quấn cô thành con nhộng nữa.
Cuối cùng Hạ Vân Sâm cũng nhịn mà nở nụ đầu tiên trong đêm nay, vươn tay xoa xoa đầu Giang Đình.
Vừa còn giữ cách một chút, ngờ chỉ kiên trì mấy thở.
Y than nhẹ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-264.html.]
Giang Đình trong tuyết, ngược cảm thấy óc còn choáng váng nữa.
Một đám binh lính cận vây quanh cô: 'Cậu chứ?”
Giang Đình hổ lắc đầu: "Không... Không cả, mặc nhiều quân áo lắm."
Hạ Vân Sâm thu tay về, lên , : 'Không thì lên .
Giang Đình vội vàng bò dậy, cô kéo vạt áo choàng lên, kẹp cánh tay: "Áo choàng của dài quá, hợp với ."
Hạ Vân Sâm nhướng mày: 'Vậy nên trách khiến ngã ?"
Từ khi xoa đầu Giang Đình xong, xúc cảm mềm mại khiến y yêu thích buông tay, buồn bực vốn tích tụ ở trong lòng cũng theo đó bay sạch mất.
Dường như Hạ Vân Sâm nghĩ thông suốt cái gì đó, ánh mắt Giang Đình cũng còn phản kháng như nữa.
Giang Đình y một cách lạ lùng, nghĩ thâm cảm xúc của đổi , đàn ông thật là phức tạp.
Cô giật giật khóe miệng: "Không dám.
Binh lính cận : "Đi thôi, tối nay ở biệt viện nhà họ Hạ , ngày mai trở vê quân doanh ."
Giang Đình vội vàng gật đầu, chắp tay : "Tối nay thật sự cám ơn các vị đại ca, khiến các cứu suốt đêm, tiểu vô cùng cảm kích. Ngày khác cơ hội, tiểu nhất định sẽ tận tình báo đáp.'
Trước mặt Chỉ huy sứ, các binh lính cận nào dám vẻ lớn, họ đều khiêm tốn chỉ là việc nhỏ đáng nhắc đến, một phen khách sáo đều tự trở vê phòng nghỉ ngơi.
Giang Đình theo Hạ Vân Sâm bên trong, hỏi: "Hôm nay các mới trở vê ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hạ Vân Sâm : "Ừ, trời tối mới thành."
Giang Đình kéo áo choàng, giọng thành khẩn : "Thật sự cám ơn các ."
Hạ Vân Sâm gì.
Đêm nay, dáng vẻ hốc hác che giấu của Giang Đình lúc tựa thành xe ngủ say, còn cả lúc cô quyết định một sống một c.h.ế.t với Lý Trường Hoằng khiến y đau lòng nhiều hơn là phẫn nộ.