cũng giống , y cũng cảm thấy thoải mái, thậm chí y còn cảm thấy đây mới là cách thức qua nhất của y và Giang Đình.
Tạ Ninh kêu lên: "Hai điên ?"
Giang Đình vươn tay lau mồ hôi mặt, Tạ Ninh: "Làm ồn khiến tỉnh ? Không gì, chúng chỉ là rèn luyện thôi.'
“Rèn luyện.
Tạ Ninh chạy qua, giống như gà bảo vệ đàn con chắn mặt Giang Đình, trừng mắt Hạ Vân Sâm.
"Làm gì ai so tài như mấy ? Giống thù oán với , Tống Hạt! Anh xem , là trinh sát, cao lớn như , nhường nhịn cho Giang Đình một chút hả?”
Anh nghiêng đầu đau lòng vết thương mặt Giang Đình, đó là vết thương do cô ngã trong tuyết: "Xem Đình Đình của nhà chúng xem, khuôn mặt nhỏ nhắn , nếu Đông với Tần Quyết , chắc chắn sẽ bỏ qua cho !"
Hạ Vân Sâm: ....'
Giang Đình : 'Không mà, vết thương nhỏ thôi, ui chao, nóng c.h.ế.t , rửa mặt . Lát nữa cùng bắt cá , đục mặt băng thì sẽ cá đang ngủ phía ."
Tạ Ninh vội vàng : “Chờ một lát , để đun nước nóng."
Anh trừng mắt liếc Hạ Vân Sâm chạy nhà.
Giang Đình duỗi cánh tay hoạt động một chút, cảm giác giống như máy móc rỉ sét bôi trơn, trở nên thoải mái hơn nhiều.
"Này, kỹ thuật chiến đấu mà nãy mới sử dụng là kỹ năng đặc biệt của ? Đỉnh thật đó, ngay cả cũng phá .”
Hạ Vân Sâm : “Cũng tính là kỹ năng đặc biệt gì, là bài võ truyền từ đời sang đời khác của Hạ gia chúng , nếu như học..."
Y lời nào thì còn đỡ, thì kéo căng cả khuôn mặt cho đau đến nhăn cả mặt.
Giang Đình lúc mới chú ý tới vết thương mặt y, điều cô chẳng những an ủi còn hả hê : "May mà mặt của đ.ấ.m một cái.
Hạ Vân Sâm cắn răng: "Đó là do nhường ."
Giang Đình trợn trắng mắt: "Ai bảo nhường chứ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ngẩng mặt lên, chỉ chỉ: 'Lần cứ việc đánh đây, đánh trúng mặt thì coi như thua.”
Hạ Vân Sâm: ....' Ánh mắt y cô như đang một kẻ ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-299.html.]
Giang Đình nhặt đòn gánh của lên, : "Ái chà, đều vô dụng cả, sức lực của hai chúng quá lớn, binh khí gì tay cũng chịu nổi nếu chúng sử dụng lực như ."
Hạ Vân Sâm cũng nhặt cây gậy gãy lên: "Loại gỗ quá kém, hôm khác..."
Nói tới đây, y đột nhiên dừng , trong đầu suy nghĩ gì đó chợt lóe lên.
Có lẽ món quà mà Giang Đình hy vọng nhận chắc là một món vũ khí tay mà là một cây trâm...
Mà trâm là do y tặng cho cô chứ là thứ mà cô thích.
Nói cách khác...
Y dường như cảm thấy sắp chạm thứ gì đó, vẫn luôn nghĩ . "Hôm khác thì ?" Giang Đình cầm gậy gỗ tay y chuẩn mang củi đốt: "Đi nào, rửa mặt thôi."
Hạ Vân Sâm nâng gót chân: "Hôm khác so tài tiếp."
Giang Đình nhướng mày: "Được thôi, nhưng thể dạy cho bài kỹ thuật chiến đấu ? thể dạy ... dạy ..."
Cô vắt hết óc nghĩ, chợt nhận một điều hóa thời đại cô vẫn vũ khí.
Đột nhiên, cô nghĩ đến một thứ: " thể dạy thuốc súng!"
Hạ Vân Sâm : "Thuốc súng? Đó là vật gì?
Giang Đình hi hi: “Sau sẽ cho ."
Cô một bước chạy phòng bếp, thấy Tạ Ninh đun nước nóng thì đổ đây hai chậu mang , hai rửa mặt xong thì trở về phòng quân áo, lúc mới cầm xẻng cuốc với thùng xuống sông bắt cá.
Ba ở bờ sông bận rộn lâu, chỉ bắt mấy con cá nhỏ. ít nhất thì cũng thể nhét chút kẽ răng.
Giang Đình với Tạ Ninh xách theo hai cái thùng, bên trong bốn năm con cá to bằng ngón tay đang , hi hi ha ha trở vê.
Hai ngày tiếp theo, bọn họ đều là đói bụng thì ăn, ăn xong thì bắt cá, núi Mạc Kim để săn thú, còn thì so tài đối luyện.
Mà dường như Giang Đình cùng Hạ Vân Sâm cũng trở hình thức ở chung như .
(Tạ- gà Ninh: Hừ hừ, con 'rể' , bạo lực gia đình!)
Giang- vũ thê- Đình: Anh chắc ?
Hạ Vân Sâm: Oan uổng quá mà. )