"Thật ? Vậy tại ngài đón năm mới cùng chúng ? Tại ngài giấu phận? Ngài đang gì ?”
Giang Đình hướng dẫn từng bước : "Có lẽ là ở một quá cô đơn. Anh nghĩ xem, nhiêu của ngài qua đời như , những còn sống của ngài thì đều ở kinh thành cả. Vào ngày Tết nhất , những khác thể đoàn tụ với gia đình của họ, mà ngài sống một chẳng thảm ? Lúc , chắc chắn là ngài tìm ở cùng."
Tạ Ninh cau mày: "Vậy vì tìm chúng ? Hơn nữa vì bán nhà cho ?"
Giang Đình tiếp tục bừa: "Có lẽ là do tài nấu nướng của . Chẳng lân là nấu ăn cho một bạn giàu ở biên thành, đó cho nhiều lông thú để cảm ơn ? Chỉ huy sứ là kinh thành, quen ăn đồ ăn ở biên quan, mà đồ ăn nấu thì với khẩu vị của ngài ."
Tạ Ninh suy nghĩ một chút: “Anh lý, thảo nào ngài giàu như , hoá chỉ là ngụy trang mà thôi, ngài bán nhà cho chỉ để nấu cơm cho ngài thôi đúng ?”
Giang Đình gật đầu: " , căn nhà đó trong mắt ngài đáng bao tiền."
Mặc dù Tạ Ninh dễ Giang Đình tẩy não, nhưng ý thức sinh tôn sâu thẳm trong lòng vẫn khiến thể quên chuyện mấu chốt.
Anh túm tóc : mà... đắc tội với ngài . Với những gì thì g.i.ế.c một trăm cũng uổng. đây, Giang Đình?” Tạ Ninh nắm lấy cánh tay Giang Đình, sợ đến run rẩy : "Sau ngài trả thù ? Liệu c.h.ế.t thảm ?”
Tần Quyết vốn vẫn bình tĩnh , bây giờ rốt cuộc nhịn : "Với thủ của ngài , nếu như thật đắc tội ngài thì còn thể đàng hoàng ở chỗ ?"
Giang Đình cũng thản nhiên : " , Chỉ huy sứ đại nhân chiến trường g.i.ế.c chỉ với một đao thôi, giống như chặt dưa ."
Lúc , Hạ Vân Sâm dường như tâm linh tương thông, đang cưỡi con ngựa cao phía đội, đột nhiên đầu liếc họ.
Tạ Ninh run rẩy, suýt nữa luôn tại chỗ khi nhớ đến tiếng lưu truyên bên ngoài của Hạ Vân Sâm: "Đừng dọa mà hu hu.'
Giang Đình nhịn mà bật : "Sợ cái gì? Dù Chỉ huy sứ đại nhân mạnh mẽ đến thì cũng chỉ g.i.ế.c kẻ thù thôi. Làm ngài thể chĩa mũi kiếm của ?"
Cô vỗ võ vai Tạ Ninh : "Anh Tạ Ninh, suy nghĩ kỹ xem. Có Chỉ huy sứ giúp chúng đánh xe, chuyển đồ, gánh nước, chẻ củi ? Có còn từng đút ăn thịt nướng cho ăn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-314.html.]
Tạ Ninh chớp mắt, gật đầu.
"Thế đúng ? Tức là ngài thực là ngoài lạnh trong nóng. Lần trách ngài biến mất lời chào hỏi, ngài còn xin nữa còn gì. Cho nên là ngài ."
Tạ Ninh cái hiểu cái : "Vậy ngài thật sự ghi hận ?”
"Phải."
"Hừm, hiểu rõ về ngài thế!? Còn đây phận của ngài ?!" Đôi mắt Tạ Ninh đột nhiên mở to, trở nên thông minh hơn .
Anh một bên Tần Quyết đang mỉm : "Còn nữa! Anh sớm phận của Chỉ huy sứ ? Nói mau, !"
Trước ánh mắt như hổ rình mồi của Tạ Ninh, Tần Quyết nhanh chóng đầu hàng:
Vân Mộng Hạ Vũ
"Rất đơn giản, chính là tủ đựng lông thú chúng tìm khi giúp Giang Đình dọn dẹp nhà cửa. Bên trong một cái chỉ thể săn ở biên giới đây. Thợ săn bình thường và bá tánh thể tiếp cận, chỉ đội tuân tra mới thể nhưng nhiều như , còn hào phóng cho như thế ... Hạ gia quân thể bao nhiêu ?”
Tạ Ninh bất mãn thở dài: "Quả nhiên, đời chỉ là ngu ngốc nhất."
"Đừng như , mỗi đều thế mạnh riêng." Giang Đình khích lệ trái lương tâm.
"Hơn nữa học nhanh, trong lúc ăn Tết học mấy món ăn , đây cũng tạm học một vài món, nghĩ hiện tại thể bếp trưởng trong phòng bếp nhỏ ."
Tạ Ninh liếc cô một cái: "Thật ?"
"Thật đấy, chắc chắn là sự thật. Con bao giờ dối." Giang Đình nở một nụ đạo đức giả.
Tạ Ninh vê phía Tần Quyết, cũng gật đầu điên cuồng.
Lúc trong lòng Tạ Ninh mới dễ chịu hơn một chút, : “Được, thì cũng chăm chỉ học nấu ăn, cũng kiếm tiền xây nhà!"