Từ , khi Giang Đình Tứ hoàng tử đào chân tường xong, bây giờ Hạ Vân Sâm quá chào đón Du Nghiêu, lạnh lùng : "Tứ hoàng tử chuyện gì cần dặn dò?”
Tiểu thái giám : "Điện hạ mời Giang đại nhân , trong xe bàn bạc chuyện quan trọng...
Tiểu thái giám càng càng nhỏ giọng, cuối cùng biến mất trong ánh mắt sắc bén của Hạ Vân Sâm.
Giang Đình quyết đoán : "Không , với là rảnh."
Ai cái tên Du Nghiêu âm mưu gì, cũng là một an phận, mỗi giây mỗi phút Giang Đình đều tự nhắc nhở bản cách xa một chút. Tiểu thái giám: “A... ?"
Hắn ngờ Giang tham quân trong lời đồn kiêu căng như thế, run lẩy bẩy : "Vâng, là điện hạ phân phó, xin Giang đại nhân cũng đừng khó dễ tiểu nhân."
Giang Đình về phía Hạ Vân Sâm: " thể ?"
Hạ Vân Sâm lạnh mặt, đúng là thể gật đầu.
Tứ hoàng tử dù cũng là trong hoàng thất, thể dễ dàng đắc tội.
Giang Đình thở dài, xoay xuống ngựa: "Được , xem thử, dù cũng đánh .'
Hạ Vân Sâm : " với .
Tiểu thái giám mặt mày biến sắc, vội vàng : "Không thể, Hạ đại nhân! Điện hạ cố ý dặn Giang đại nhân một ." Sắc mặt Hạ Vân Sâm càng lúc càng đen, tiểu thái giám rụt cổ, thật sợ vị Chỉ huy sứ đại nhân vặn đầu xuống.
Giang Đình đỡ trán, Du Nghiêu thật đúng là dự đoán.
"Được , thôi thôi, còn dám động ?”
Cô theo tiểu thái giám đến xe ngựa Du Nghiêu, cửa xe thoáng cái đẩy từ bên trong.
Du Nghiêu thò đầu , Giang Đình, ngước mắt Hạ Vân Sâm cách đó xa, chế nhạo : "Tên nhóc cùng cô ?”
Giang Đình trừng một cái: “Có rắm thì mau thả ."
"Ối dồi ôi, đối xử với tên nhóc họ Hạ thì dịu dàng như , còn đối xử với tàn nhẫn thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-365.html.]
Thoắt một cái, Giang Đình nheo mắt , đ.ấ.m khung cửa xe ngựa một cái âm, bộ cỗ xe lắc mạnh, Du Nghiêu sợ tới mức ngửa , nhanh chóng đưa tay bắt lấy khung cửa.
Giang Đình : "Thượng tá Du, bây giờ yếu đuối như , đánh đ.ấ.m cũng đáng gờm lắm ?"
Du Nghiêu : "Hổ lạc đồng bằng mà, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây."
" tưởng định là chớ áp bức thiếu niên nghèo khổ chứ."
Du Nghiêu thẳng : "Cho dù đăng cơ, cũng đánh cô bây giờ.'
Giang Đình nắm lấy khung cửa, xoay xe ngựa, xuống : “Chuyện gì, .'
Du Nghiêu ung dung : Không việc gì, chỉ bảo cô đây cùng xe ngựa với nghỉ ngơi, cưỡi ngựa mệt lắm."
Anh thật sự thích ứng với phương tiện giao thông của triều đại , chậm thì thôi , còn giày vò gân chết, cũng may nguyên Tứ hoàng tử chính là cái kiểu ốm yếu giấu tài, lúc mới để cho thể yên tâm thoải mái xe ngựa.
"Cô là phụ nữ, cần chịu tội như những tên đàn ông .'
Giang Đình khó hiểu : "Vậy xem kiếp vì đánh phụ nữ? Có một suýt nữa đánh c.h.ế.t đó."
Du Nghiêu chút hổ : "Cũng do cô động tay ?"
Giang Đình trợn trắng mắt : "Cảm ơn ý của , nhưng vẫn chọn cưỡi ngựa.'
Du Nghiêu híp mắt : "Theo tốc độ hiện tại, ít nhất nửa tháng nữa mới về tới, cô cũng cưỡi ngựa ? Mông nở hoa, đùi cọ rách."
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình dừng , cắn răng : "Nếu là vì lo cho cái xe ngựa rách nát của , chúng cần bảy ngày tới."
Du Nghiêu buông tay: "Vậy cũng còn cách nào, ai bảo con hiện tại của nhu nhược công tử bột cơ chứ.
Giang Đình mặc kệ , vén rèm xuống xe ngựa, nào ngờ Du Nghiêu đột nhiên : "Không , cô sẽ bảo xe ngựa ngừng nghỉ, đường chậm trễ vài ngày cũng gì đáng ngại, nhiều thời gian."
Giang Đình khách khí : “Có bệnh ? Muốn ở trong xe ngựa gì? cái mặt là thấy phiền."
Cô mất kiên nhẫn khoanh tay xuống, tỏa khí áp thấp.
Nếu Du Nghiêu xuyên thành Tứ hoàng tử, mà là bình thường, cô đ.ấ.m cho về thế giới bên .